Chương 137 - Hạ Thủ Vi Cường
Chương 137 - Hạ Thủ Vi CườngChương 137 - Hạ Thủ Vi Cường
Tô gia.
Người làm chủ Tô gia chính là ông nội Tô và bà nội Tô.
Nhưng người thực sự nắm quyền chính là bác cả Tô Đại Sơn và bác dâu Triệu Lan Anh, đơn giản bởi vì họ có hai đứa con trai được hai vị kia yêu quý nhất, Tô Chí Cương và Tô Chí Cường.
Đương nhiên, trong mắt Tô Vi Vi, hai ông bà chính là những người già đáng ghét.
Cái gì cũng không được, nhưng trình độ vô sỉ thiên vị lại đứng đầu.
âm thầm khống chế hai ông bà Tô gia còn có chú ba Tô Đại Hải với thím ba Cao Lâm. Hai người có hai đứa con, một trai một gái, tên là Tô Chí Bằng và Tô Manh Manh, cũng rất được hai ông bà yêu quý.
Cũng chỉ có đứa con trai thứ hai nhà họ Tô, chính là ba Tô - Tô Đại Giang, là người bị hai ông bà Tô ghét bỏ nhất.
Đại khái ông đứng ở tận dưới đáy của chuỗi đồ ăn ở Tô gia.
Đồng dạng, mẹ Tô, cùng với ba đứa cháu Mạn Mạn, Vi Vi và Huyên Huyên cũng là những người bà Tô ghét nhất.
Tô Vi Vi treo sơ đồ quan hệ của Tô gia lên tường của biệt thự trong không gian.
Một vòng tròn lớn khoanh lên tên của chú ba Tô Đại Hải.
Muốn khiến đám người Tô gia không đến làm phiền nữa, Tô Đại Hải chính là quân cờ tốt nhất.
Bác cả Tô với bác gái quá nông cạn, không thích hợp.
Ngược lại là chú ba Tô, còn có chút thủ đoạn.
Dù sao năm đó ông ta cũng thi đỗ đại học, vê sau đi làm công chức, một đường bò lên cao. Chẳng qua những gì mà ông ta có bây giờ, đều là do ba Tô mẹ Tô ăn mặc cần kiệm dành ra tiên để nuôi nấng.
Vì muốn em trai an tâm học hành, có việc gì ba Tô cũng ôm hết lên người, thậm chí còn đi làm thêm ở bên ngoài, mệt chết mệt sống.
Trong nhà có gì tốt đêu đưa hết cho chú ba.
Những năm đó, mẹ Tô vì làm việc quá nhiều còn từng sảy thai một lần.
Người khác nhận được ân tình như vậy, khẳng định trong lòng đều nghĩ muốn báo đáp.
Còn chú ba Tô, ngoài miệng mỗi lần đều là nói cảm tạ, nhưng thân thể lại không thành thật chút nào.
Thời điểm cưới vợ, còn hố ba Tô một phen.
Năm đó mẹ Tô còn trẻ, còn chưa có bị cuộc đời túng quân dạy dỗ cho vài điều, cũng từng nghĩ qua muốn ra ở riêng, rời xa Tô gia cùng một nhà bác cả.
Về sau bà bị sảy thai, suy nghĩ muốn tách ra càng kiên định.
Mùa đông năm đó, ba Tô vô tình đào được một củ nhân sâm nhỏ ở trên núi.
Mang đi đổi lấy tiền, dự tính xây một căn nhà chuyển ra ở riêng.
Kết quả chú ba Tô nói với cha mình muốn lấy vợ, đối tượng là con gái cấp trên, cần phải có sính lễ.
Ba Tô nghe xong lập tức đem số tiên mình kiếm được do bán củ nhân sâm suýt khiến ông mất mạng kia đưa cho em trai mượn, sau đó mượn rồi cũng không thấy người ta tính trả lại.
Lúc đó mẹ Tô náo loạn một hồi, đều bị hai ông bà Tô ép xuống.
Từ đó về sau, mẹ Tô chẳng vùng dậy nữa.
Chú ba Tô với thím ba ở Hàng thị xây nhà.
Hai người ở trong thành phố thoải mái sinh sống, mặc kệ hai ông bà Tô ở quê khó khăn như nào. Nhưng tương phản mỗi lần về quê, lại hận không thể quét sạch mọi thứ từ trong ra ngoài của Tô gia mang đi.
Nào là gạo trắng, hay món ăn sơn thôn hoang dã...
Cố tình bà Tô còn không cảm thấy có vấn đề gì, còn coi đứa con thứ ba là niềm kiêu ngạo của bà.
Dù sao chú ba có thể dỗ bọn họ đến vui vẻ.
Hiện giờ, thím ba đã thấy mẹ Tô ở cửa hàng KFC, dựa theo tính tình của bọn họ thì chắc chắn sẽ rất nhanh đến làm phiền.
Sau đó phát hiện ra Tô gia nay đã khác xưa chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cho nên...
Cô cần tiên hạ thủ vi cường, đi trước bọn họ một bước.
Hiện giờ chú ba Tô ở cục điện làm một trưởng bộ phận nho nhỏ. Đây là vốn liếng lớn nhất của ông, cũng là điều bấy lâu nay bà Tô luôn tự hào. Muốn đối phó một người, vậy phải ra tay từ thứ mà kẻ đó để ý nhất.