Chương 138 - Tìm Thám Tử
Chương 138 - Tìm Thám TửChương 138 - Tìm Thám Tử
Đời trước Tô Vi Vi có thể khống chế được đám người Tô gia, bởi vì cô lấy được chứng cứ chú ba Tô hối lộ, một kích tất sát, đem đám người Tô gia đánh bay.
Nhưng đời này, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, chứng cứ lúc trước e rằng vô dụng.
Phải một lần nữa tra lại...
"Em muốn tìm thám tử tư?”
Cố Dung Thời nhướng mày.
Chuyện Tô Vi Vi biết cái nghê này anh không ngạc nhiên lắm.
Nhưng...
Cô có thể nghĩ đến dùng thám tử tư, có điểm thú vị.
"Đúng vậy, em biết anh khẳng định có địa chỉ có thể giới thiệu cho em, em không quen ai cả, chỉ có thể tìm anh giúp đỡ thôi."
Thời điểm hiện tại, thám tử đáng tin cậy còn an toàn thật sự rất khó tìm.
Tiếp xúc với Cố Dung Thời lâu như vậy, Tô Vi Vi cũng biết gia thế anh không phải thường, chỉ có thể xin anh giúp đỡ.
"Em tìm thám tử tư làm gì?"
Chắc chắn không phải để đi tìm chó tìm mèo đi?
Đương nhiên là em có lý do riêng, anh yên tâm, em sẽ không làm cái gì phạm pháp đâu. Ở góc độ nào đó mà nói, thậm chí em còn đang giúp xã hội này tốt lên nữa"
Nếu có thể giúp quốc gia tìm ra sâu mọt, vậy đây chắc là chuyện tốt nhỉ?
Cô chỉ là vì một xã hội tốt hơn và giàu đẹp hơn mà thôi.
Mắt thấy Tô Vi Vi không muốn nói, Cố Dung Thời liền không hỏi nữa, đưa cho cô một phương thức liên hệ...
Quán cà phê an tĩnh.
Cố Dung Thời giới thiệu cho Tô Vi Vi một thám tử tên là Uông Trung.
Nhìn qua dáng người to lớn, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén.
Cảm giác không giống thám tử tư, mà giống với lính xuất ngũ hơn.
"Xin chào, là Cố Dung Thời giới thiệu cháu đến đây, cháu tên Tô Vi Vị."
Tô Vi Vi nở nụ cười vô hại, bắt tay với Uông Trung. "Tôi biết cháu."
Uông Trung nói chuyện rất có nê nếp, mang theo cảm giác chính phái.
"Cháu muốn tôi làm gì?"
Rất tốt.
Đi thẳng vào vấn đề.
Dứt khoát lưu loát.
Tô Vi Vi thích.
"Cháu cần chú điều tra hai người."
Tô Vi Vi mang giấy tờ của chú ba Tô với thím ba đặt trước mặt Uông Trung.
"Cháu muốn biết bọn họ có làm việc gì trái pháp luật không, hoặc là...bất cứ chuyện xấu xa nào đó."
Yêu cầu đơn giản vô cùng.
Đối với loại người như chú bà và thím ba, muốn dùng tình cảm tới nói là không thể nào.
Để bọn họ hiểu ra, bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật lại càng là chuyện không tưởng.
Đối với loại tiểu nhân ích kỉ như vậy, chỉ có nắm chặt nhược điểm của bọn họ, mới có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe theo.
"Được.
Uông Trung xem xong giấy tờ liền đồng ý.
Căn bản không cho Tô Vị Vi có cơ hội nói đến câu thứ hai đã đứng dậy rời đi.
Chỉ để lại một câu khô khốc.
“Tôi sẽ liên hệ cháu sau."
Thật...dứt khoát!
Tô Vi Vi âm thâm giơ một ngón tay cái.
Cô thích nhất là làm việc với kiểu người như vậy, bớt lo.
Tô Vi Vi im lặng uống xong cà phê mới chậm rì rì rời đi.
Là cà phê hòa tan.
Tưởng cô không nhận ra sao? Lần sau không đến quán này uống cà phê nữa...
Ở bên ngoài lắc lư một vòng, Tô Vi Vi xách theo hai túi trái cây trở về.
Thời gian dài như vậy, trái cây trong không gian đều chính hết rồi, trái cây bên ngoài hương vị không ngon lắm, Tô Vi Vi đã quen ăn trái cây trong không gian đối với đồ bên ngoài có phần kén chọn, mỗi lần ra ngoài đều kiếm cơ hội mang ít trái cây ra, nói dối là mua ngoài hàng về.
Chẳng qua hôm nay cô có hơi tham, trái cây vụng trộm mang ra có hơi nhiều.
Lại phòng ngừa có người nhìn thấy, từ lúc vào tiểu khu đã phải xách, hai cánh tay đã mỏi nhừ.
Thời điểm Tô Vi Vi cố gắng nhấc tay lên nhấn thang máy, một cánh tay thon dài đã vươn ra từ bên cạnh ấn giúp cô.
"Cảm ơn."
Tô Vi Vi là tiểu hài tử lễ phép, quay đầu cười nhẹ nói cảm ơn.
Sau đó...
Hửm, đây không phải anh trai nhỏ ôn nhuận như ngọc kia của cô sao?