Chương 139 - Lại Gặp Nhau
Chương 139 - Lại Gặp NhauChương 139 - Lại Gặp Nhau
Tô Vi Vi vẫn nhớ rõ.
Dưới hoàng hôn năm ấy.
Cô đã bỏ lỡ tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Không ngờ được...
Thời gian trôi qua không bao lâu, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên được tái hợp.
"Đinh!"
Thang máy lên tầng một, lần này, cuối cùng Tô Vi Vi cũng có thể lên lâu chung với đại soái ca ấm áp như ngọc.
Đại soái ca ấn tâng 19, cúi đầu hỏi Tô Vi Vĩ.
"Em muốn đi đâu?"
"Tầng 18, cảm ơn."
Đôi mắt Tô Vi Vi sáng lấp lánh.
Đại soái ca thế mà lại sống tâng trên tâng cô ở sao?
Đúng là vận mệnh trùng hợp.
"Thì ra chúng ta là hàng xóm, nhà chúng tôi mới chuyển đến đây không lâu, chưa kịp chào hỏi, anh trai, tên anh là gì? Ở phòng 1901 hay 1902? Tôi thấy anh cầm rau cải? Anh tự mình nấu cơm sao? Đúng lúc nhà tôi vừa làm rất nhiều thịt kho, hay là chút nữa tôi gửi anh ăn thử nhé?”
Soái ca còn tự mình nấu cơm?
Thật đúng là đại soái ca vừa đẹp vừa có đức có tài.
Mau gửi thịt kho tới, tạo mối quan hệ thật tốt nào.
Tuy là Tô Vi Vi kiên quyết ủng hộ trường phái không kết hôn không sinh con, nhưng cô vẫn là người luôn quan tâm cái đẹp.
Coi trọng nhất là ngắm nhìn anh trai nhỏ.
Tâm trạng không tốt, cực khổ mệt mỏi, nhìn thấy anh trai nhỏ xinh đẹp, tâm trạng lập tức phấn chấn.
Nếu không kiếp trước tại sao lại có nhiều thân tượng nổi tiếng như vậy?
Sắc đẹp là chính nghĩal Người đẹp khiến người người muốn ngắm nhiều chút.
Tô Vi Vi cũng nghĩ như vậy.
Cô đảm bảo, không động tay động chân với đại soái ca ấm áp như ngọc này, chỉ là... Đơn giản muốn ngắm nhiều một chút thôi.
Chắc là... Không quá đáng chứ nhỉ?
Huống hồ cô chính là gửi sự ấm áp đến cho đại soái ca.
Đại soái ca hơi sửng sốt.
Có vẻ không ngờ Tô Vi Vi sẽ nhiệt tình như vậy
Nhận ra đại soái ca sững người, Tô Vị Vi lập tức hiểu ra...
Lỗ mãng quá.
Mau giải thích.
"Anh đừng hiểu lâm, lúc nhà tôi dọn đến thì việc trang trí đã gây ồn ào đến hàng xóm xung quanh, khi ấy gia đình tôi có tặng một ít quà nhỏ để xin lỗi, làm quen với mọi người một chút, nhưng hai nhà ở lầu trên vẫn chưa có ai mở cửa, nhà tôi vẫn luôn nhớ tới, hôm nay đúng lúc gặp nhau, tôi mới chợt nghĩ có thể tới nhà thăm hỏi chút được không? Cũng bày tỏ lời xin lỗi của gia đình chúng tôi."
Thực tế gia đình nhà họ Tô dọn vào không có nhiều đồ trang trí.
Ngôi nhà vốn đã được trang trí hoàn thiện, đầy đủ tiện nghị, lại có gu thẩm mỹ.
Tô Vi Vi còn lo lắng ba mẹ Tô trang trí ngược lại làm căn nhà càng xấu hơn.
Vì thế gia đình Tô dọn thẳng vào ở, căn bản không tiếng động.
Nhưng ba mẹ Tô kiên quyết làm thân với hàng xóm, lúc dọn vào ở thật sự chuẩn bị thức ăn tặng lầu trên lầu dưới, xem như là làm quen với hàng xóm xung quanh.
Giơ tay không đánh người đang cười, lần gặp đầu tiên rất quan trọng.
Lúc ấy hai nhà trên lâu 19 không có ai, sau này cũng không gặp ai.
Nếu không phải hôm nay đi chung thang máy với đại soái ca, Tô Vi Vi còn không biết thì ra đại soái ca ở lầu trên nhà bọn họ.
"Thì ra là thế."
Đại soái ca gật đầu, chấp nhận lời giải thích của Tô Vi Vị.
"Tôi họ Bùi, Bùi Cẩn, ở căn 1901. nhưng mà... Quà thì không cần, ngày thường tôi rất ít khi ở đây, mọi người thiết kế nội thất cũng không làm phiền đến tôi." "Không là không thế nào!"
Không ai có thể ngăn cản bước chân làm quen soái ca của tôi!
Cực phẩm soái ca kiểu này, không nhìn thêm vài lần, sao có thể xứng với một người mê nhan sắc như cô.
Đúng lúc này thang máy lên tới tâng 18, Tô Vi Vi đi ra khỏi thang máy, cô quay người lại đối diện nở một nụ cười thật tươi với Bùi Cẩn trong thang máy.
“Anh Bùi, đợi em, chút nữa em tới tìm anh.....
Khẽ ngâm nga một giai điệu nhỏ trở về nhà họ Tô, Tô Vi Vi đặt trái cây vào nhà bếp, lập tức bắt đầu hành động.
Cô lại thay một chiếc áo len trắng dài xinh đẹp.
Tự toả ra ánh sáng dịu nhẹ.
Đảm bảo bản thân ở trước gương nhan sắc đạt 100%, trạng thái tinh thân 100%, chỉ tiết trang phục 100%.
Tóm lại chính là hai chữ... Hoàn mỹ!
Lúc này cô mới câm một giỏ trái cây đẹp nhất, còn có thịt kho mới được bà ngoại Chu làm, bước nhanh ra ngoài.
"Em định đi đâu đấy?"
Cố Dung Thời cản đường đi của Tô Vi Vi.