Chương 140 - Đưa Quà
Chương 140 - Đưa QuàChương 140 - Đưa Quà
Hôm nay Tô Vi Vi không ổn.
Vô cùng không ổn.
Nụ cười rạng rỡ này, bước chân vội vã, còn có tâm trạng gấp gáp này.
Cố Dung Thời sâu sắc có cảm giác không ổn.
"Em? Em đi lên lâu, vừa mới làm quen hàng xóm lầu trên, còn không phải là em đi đưa chút đồ vật để chào hỏi."
Tô Vi Vi tâm trạng rất thoải mái, biểu cảm rất thú vị.
Nhưng mà...
Cố Dung Thời nhíu mày chặt hơn.
"Hàng xóm lầu trên? Em gặp được? Là ai?"
"Là... Là ai nói anh cũng không biết."
Quan trọng là... Ngoại hình của đại soái ca khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ.
Tô Vi Vi nghèo vốn từ.
Nhưng mà, Cố Dung Thời không chịu buông tha cho cô.
"Em không nói sao biết anh không biết, nói nghe xem."
Tô Vi Vi khó hiểu.
Hôm nay Cố Dung Thời có chút kì lạ.
"Chính là... Chính là... Đúng rồi, chính là ngày đó chúng ta đi giúp Huyên Huyên mua hộp thuốc, khi trở về gặp soái ca kia, anh ấy tên là Bùi Cẩn, nhà ở tâng trên tâng chúng ta.
"Cây xương rồng đó à?"
Vẻ mặt Cố Dung Thời trông không tốt lắm.
Lông tơ Tô Vi Vi dựng đứng, "Cố Dung Thời, anh nói vậy là có ý gì?"
Chuyện này liên quan gì đến nhau?
Rõ ràng là đại soái ca ấm áp như ngọc, sao có thể so sánh với cây xương rồng cả mình đầy gai?
"Không có gì, ý anh nói nếu đi làm quen với hàng xóm lầu trên, anh đi được rồi." Nói xong, anh lấy trái cây và thịt kho trên tay Tô Vi Vi.
"Khoan đã, Cố Dung Thời, là em muốn lên lầu trên, anh đi làm gì?"
"Anh cũng ở tầng 18, em lên lầu cũng như anh lên lâu, anh đi tốt hơn."
"Đâu có giống nhau chứ."
Rõ ràng là cô đã nói với Bùi Cẩn.
'Em hay anh đi cũng như nhau.
Cố Dung Thời nói rất chắc chắn.
"Nếu một hai phải cử một người đại diện cho nhà em... Để chị Mạn Mạn đi cùng anh đi.
Tô Mạn Mạn làm bài mệt mỏi vừa ra uống chén nước: (-)?
Ai đang gọi tôi?
Mắt thấy Tô Vi Vi còn muốn nói gì nữa, Cố Dung Thời nhanh chóng nhìn vê phía Huyên Huyên đang chạy tới chạy lui trong phòng khách.
"Đúng rồi, hôm nay Huyên Huyên làm vỡ lọ sương tinh khiết của em, cái lọ vỡ nằm trong toilet, che giấu bằng một cái chậu rửa chân, nhóc con còn lén đổ hỗn hợp tỉnh dầu của em vào chậu hoa Sơn Chi."
Tô Huyên Huyên, cô bé đang vặn vặn chiếc eo mũm mĩm nhỏ nhắn của mình, cảm thấy bản thân là đứa trẻ xinh đẹp nhất khu phố này:...
Đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, như thể đang bị một con thú Hồng Hoang khổng lồ theo dõi.
“Tô Huyên Huyên!"
Tiếng gâm của Tô Vi Vi khiến đôi chân ngắn ngủn của Huyên Huyên run lên, bang” một tiếng trực tiếp ngồi xổm trên đất.
Ngoan ngoãn.
"Tô Huyên Huyên! Em làm vỡ đồ vật, lại lén giấu đi, còn dám đổ tinh dầu vào chậu hoa?!"
"Tô Huyên Huyên, em muốn tự xử, hay muốn chị câm dao?"
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, phản kháng thì xử nghiêm, muốn bảo vệ cái mông nhỏ, thì thành thật nói cho chị biết, em còn làm gì nữa!"
Mắt thấy vở hài kịch lớn 'Tô Vi Vi dạy em lại lân nữa phát sóng, Cố Dung Thời cong môi, nhìn Tô Mạn Mạn. "Chị Mạn Mạn, chúng ta lên lâu làm quen hàng xóm chút đi."
Tô Mạn Mạn:...
Đáng thương, nhỏ yếu, lại bất lực.
Cô, cô không muốn tới gần người này.
Sẽ trở nên bất hạnh!
Tuy rằng trong lòng đang khóc, nhưng Tô Mạn Mạn vẫn ngoan ngoãn lên lầu trên với Cố Dung Thời.
"Cạch cạch cạch.”
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Bùi Cẩn ấm áp như ngọc đứng ở cửa, nghi ngờ nhìn hai đứa trẻ một nam một nữ choai choai đứng ngoài cửa.
Vốn nghĩ là cô bé có nụ cười rạng rỡ và tinh nghịch, nhưng hai người này...
"Xin chào.
Giọng Cố Dung Thời đều đều đến đáng sợ, không có một chút cảm xúc lên xuống nào.
Chỉ chỉ bản thân, lại chỉ chỉ Tô Mạn Mạn... Và đồ vật trong tay cô ấy.
"Cố Dung Thời, Tô Mạn Mạn, quà."
Tô Mạn Mạn kịp thời đưa trái cây và thịt kho lên.
Cảm nhận được Cố Dung Thời bên cạnh lạnh băng, cô chủ động 'phiên dịch giúp Cố Dung Thời.
"Chúng tôi là gia đình ở 1801 và 1802 lầu dưới, tôi nghe em gái nói có hàng xóm ở lâu trên, nên đến làm quen với anh, đây là trái cây và thịt kho tự làm, không phải thứ gì quý giá, rất vui được làm quen với anh, rất hoan nghênh anh xuống nhà chúng tôi ở lầu dưới..."
"Làm khách là được rồi, nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, chúng tôi không quấy rầy nữa, sau này gặp lại.
Không bao giờ gặp lại.
Cố Dung Thời xoay người, để lại một bóng dáng lạnh lùng.
Lúc ấy, nên mua luôn hai căn hộ ở lầu trên này luôn!