Chương 141 - Kết Quả Điều Tra
Chương 141 - Kết Quả Điều TraChương 141 - Kết Quả Điều Tra
Nhanh chóng hoàn thành việc viếng thăm, lúc Cố Dung Thời và Tô Mạn Mạn xuống lâu thì công cuộc dạy dỗ em gái của Tô Vi Vi còn chưa kết thúc.
Huyên Huyên đáng thương vô cùng đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Cố Dung Thời và Tô Mạn Mạn.
Cố Dung Thời:... Nhìn cái gì mà nhìn, người tố cáo em chính là anh.
Tô Mạn Mạn:... Thật đáng sợ.
Huyên Huyên:... Héo rũ.
Cô bé liền biết chuyện này sẽ như vậy mà.
"Chị ơi, Huyên Huyên sai rồi."
Huyên Huyên nhận mệnh.
Đến đây đi.
Tàn phá em đi.
"Hừ hừ..."
Tô Vi Vi nhìn bồn hoa sơn chỉ héo rũ ở bên bệ cửa sổ.
"Huyên Huyên tùy tiện cho hoa Sơn Chi uống đồ vật linh tinh, khiến hoa Sơn Chi không thoải mái, cho nên, Huyên Huyên phải làm cái gì?"
Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt to tròn.
"Đưa hoa đi tiêm thuốc?"
Đứa nhỏ xuống tay rất tàn nhẫn.
Em cũng không nghĩ bản thân mỗi lần đi tiêm đều là bộ dáng khóc thảm thiết như thế nào.
"Hoa không cần tiêm thuốc nhưng cần được bảo vệ che chở, cho nên... Huyên Huyên, em sẽ là người phụ trách đổi đất cho hoa, hơn nữa em phải chăm sóc thật cẩn thận bồn hoa Sơn Chi này ... Nếu em có thể chăm sóc tốt bồn hoa Sơn Chi này, khiến cây nở ra hoa thì chị sẽ đáp ứng em một điều kiện."
Điều kiện?
Tức khắc đôi mắt của Huyên Huyên rực sáng.
Cô nhóc rất thích nói điều kiện với chị gái. "Công viên giải trí2"
"Được.
"Kẹo bông gòn?”
"Được."
"Váy công chúa nhỏ?"
"Cũng được, nhưng chỉ có thể chọn một cái."
Chỉ có thể chọn một cái.
Huyên Huyên thật rối rắm.
Tuy nhiên... Được chọn so với việc không được chọn thì tốt hơn nhiều.
Huyên Huyên là một cô nhóc vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch.
Thực mau liền tràn ngập lực lượng.
"Chị ơi, chậu hoa nhỏ này cứ giao cho eml"
Xoay người, Huyên Huyên liên bước chân ngắn nhỏ mà lộc cộc chạy về hướng phòng bếp.
"Ông ngoại - ông ngoại - mau tới cứu cây hoa nhỏ -"
Ông ngoại Chi đang là chỗ dựa lớn nhất của Huyên Huyên!
Hai người mỗi ngày đều có ba lần tản bộ cùng nhau mà xây dựng lên tình hữu nghị kiên cố.
Hiện giờ bị úp nồi xuống, người thứ nhất mà Huyên Huyên nghĩ tơi chính là ông ngoại Chu.
Ông ngoại Chu:... Ông cũng không dám động một chút nào...
Dạy dỗ Huyên Huyên xong.
Tô Vi Vi cảm thấy tinh thân thật thoải mái dễ chịu.
Nhưng nghĩ lại bản thân mình lại bỏ lỡ soái ca ôn nhuận như ngọc ở lầu trên... Lại có cảm giác bản thân mình đã bỏ lỡ một trăm triệu.
Cô có nên đi lên lâu trên một lần nữa để làm quen không?
Trong lòng Tô Vi Vi đang ngo ngoe rục rịch, nhưng nửa ngày cũng không có hành động.
Tục ngữ nói, một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thân suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt. Tuy rằng Tô Vi Vi là một người mê trai siêu cấp.
Lại thèm nhỏ dãi đối với soái ca tâng trên.
Nhưng...
Cô có sắc tâm như lại không có can đảm.
Bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi, động lực hành động tức khắc down không phanh.
Bằng không cũng sẽ không giống như đời trước vẫn nuôi vô số soái ca, nhưng trước nay lại không chân chính xuống tay với ai.
Thôi đi, có duyên ắt sẽ gặp lại nhaul
Tô Vi Vi yên lặng an ủi chính mình một câu, xoay người cũng vào phòng bếp.
Vẫn là bà ngoại Chu làm đồ ăn ngon càng có thể an ủi tâm hồn của cô...
Cố Dung Thời hỗ trợ giới thiệu vị thám tử tư kia có hiệu suất làm việc cực cao.
Trong thời gian ba ngày đã có kết quả điều tra bước đầu.
"Sạch sẽ như vậy?”
Tô Vi Vi nhìn báo cáo điều tra.
Thế mà chú ba Tô lại sạch sẽ như tiểu bạch thỏ thế này sao?
Điêu này không hợp lý một chút nào.
"Ít nhất hiện tại kết quả điều tra là như thế này."
Uông Trung uống một ngụm trà xanh, sau đó lại yên lặng đem chén trà đặt trở về.
Tô Vi Vi mới chỉ là một cô gái mười mấy tuổi mà lại hẹn gặp mặt ở một trà lâu cổ như này, thật là kỳ quái.
Vốn đang cho rằng kiểu người như cô gái nhỏ này sẽ rất thích phong cách tây hóa như quán cà phê chứ.
Tuy nhiên nghĩ lại thì Tô Vi Vi còn tìm thám tử tư để đi điều tra, thì dường như việc này cũng không có gì kỳ lạ.
"Đương nhiên, cũng có một số chỗ khả nghi, thu nhập của vợ chồng Tô Đại Hải không phải đặc biệt cao, nhưng gần đây công ty của bọn họ có phúc lợi phòng ở, mà ông ta lại là người đầu tiên lấy được danh ngạch phòng ở."
Hử?