Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142 - Tìm Tới Cửa

Chương 142 - Tìm Tới Cửa Chương 142 - Tìm Tới CửaChương 142 - Tìm Tới Cửa

Ánh mắt Tô Vi Vi sáng lên.

Phúc lợi phòng ở bên trong công ty, tuy rằng là phúc lợi phòng ở, nhưng cũng không dễ chiếm.

Tuy rằng vợ chồng chú ba Tô đều là công nhân viên, nhưng tiền lương của hai người đều không tính là cao, lại có tính tiêu tiền ăn xài phung phí.

Vậy thì tiền từ chỗ nào tới?

Đời trước, chú ba Tô có tay chân không sạch sẽ thì đời sau này sao có thể không có một chút vấn đề nào chứ.

"Có thể tra được nguồn gốc tiền bạc của hai người này được không?"

"Có chút khó khăn, nhưng có thể thử xem."

Uông Trung nói rất thành thật.

Tô Vi Vi hiểu mà gật đầu.

"Còn mong chú Uông hỗ trợ điều tra, mặc kệ có điều tra ra kết quả gì không thì cháu sẽ đều trả chi phí điều tra cho Ngài."

Uông Trung tỏ vẻ, ông rất thích giao tiếp với kiểu người như Tô Vị Vi.

Mặt khác lại tặng kèm cháu một tin tức.'

Tâm trạng của Uông Trung rất tốt, "Gần đây, cậu em vợ của chú ba cháu có gặp một chút phiền toái."

Phiền toái?

Tô Vi Vi rất thích người mà cô đáng ghét có phiền toái.

"Chú nói cụ thể xem nào."

"Cậu em vợ của Tô Đại Hải là Cao Tuấn, gần đây đang bài chuyện cưới hỏi với con gái của phó xưởng trưởng dệt bông Thôi Dĩnh, nhưng theo tôi được biết, trước kia Cao Tuấn có một người bạn học cấp ba tên Đàm Oánh Oánh, hai người đã qua lại nhiều năm, trước đó không lâu còn đi gặp người lớn.'

Lừa hôn!

Bội tình bạc nghĩal

Trong đầu Tô Vi Vi lập tức nhảy ra hai điều này. Đây là tiết tấu của tra nam.

"Cảm ơn chú Uông, cháu rất thích tin tức này."

Tô Vi Vi lấy ra từ trong túi một phong thư, đẩy đến trước mặt Uông Trung.

Hành động và năng lực của Uông Trung khiến Tô Vi Vi đều rất vừa lòng, tương lai có thể hợp tác nhiều hơn...

Cáo biệt Uông Trung, Tô Vi Vi không vội vã lập tức vê nhà, mà là chuẩn bị đi tới tiệm KFC của nhà mình nhìn xem.

Việc kinh doanh của KFC không tôi, hiện tại đã là 7 giờ tối, trong tiệm vẫn còn không ít người.

Mẹ Tô đang bận rộn ở trong tiệm, nhìn đã ra hình ra dáng.

Thậm chí gặp phải khách hàng tới xếp hàng tỏ vẻ nôn nóng còn biết cách trấn an.

Tô Vi Vi đứng ở ngoài cửa cười mà nhìn vào trong.

Rốt cuộc, mẹ Tô cũng đã trưởng thành.

Liền ở lúc Tô Vi Vi chuẩn bị lặng lẽ rời đi, không quấy râầy mẹ Tô, ba Tô cùng những người khác thì đột nhiên...

Cửa của KFC đột nhiên xuất hiện một hình bóng quen thuộc.

Tuy rằng bộ dáng của bà ta ở trong đầu Tô Vi Vi còn dừng lại ở 20 năm sau, nhưng giờ phút này, trong thời khắc nhìn thấy hình dáng kia thì Tô Vi Vi vẫn nhận ra bà ta.

Thím ba Tô, Cao Lâm.

"Đinh."

Cửa KFC bị đẩy ra.

Sau khi mẹ Tô đang thu dọn một chồng bát đĩa của bàn vừa ăn xong, mẹ Tô theo bản năng mở miệng, "Hoan nghênh đã ghé thăm."

Sau đó, liền nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Chị dâu hai, đang bận sao."

'Duangl"

Mâm bát đĩa trong tay mẹ Tô bùm bùm mà rơi hết trên mặt đất.

“Cô, sao cô lại tới đây.

"Chị dâu hai, xem chị nói kìa, chúng ta chính là chị em dâu, em đến thăm chị không phải là điều bình thường sao." Thím ba Tô đánh giá KFC.

Không gian sáng ngời lại sạch sẽ như vậy.

Cửa hàng mặt tiên vừa thoải mái lại rộng rãi như vậy.

Vẫn là thương hiệu đồ ăn nhanh nổi danh khắp cả nước.

"Chị dâu, chị nói xem, chị mở kinh doanh lớn như vậy, thế mà không nói với người trong nhà một tiếng?

Khoảng thời gian trước mẹ còn nói, đã vài tháng các chị không trở về, đến một tin tức nhỏ cũng không có.

Nếu không phải em biết chị dâu hai mở cửa hàng ở chỗ này, thì có phải chị dâu hai muốn chặt đứt hết quan hệ người thân với chúng em có phải không?

Dù cho chị sợ chúng em là họ hàng nghèo đói đến tống tiền thì cũng không thể làm như vậy được."

Ua...

Diễn tuồng sao?

Những khách hàng đang đứng chung quanh xếp hàng mua đồ thì đều không khỏi lặng lẽ nhìn qua.

Liên thích xem loại kịch cắn xé nhau trong gia đình này.

Được xem kịch hay, hamburger đều có thể ăn nhiều thêm hai cái.

Lúc mẹ Tô mới nhìn thấy thím ba Tô thì vốn dĩ trong lòng đã loạn thành một đám.

Tuy nhiên, khi nghĩ tới lời nói trước kia của con gái thì mẹ Tô đã dần ổn định lại.

"Tiểu Cao, thím đừng có nói bừa, tôi làm công ở chỗ này, nếu lời nói của cô để cho ông chủ nghe được thì công việc vất vả mãi tôi mới kiếm được này cũng sẽ không còn nữa, đến lúc đó cô phát tiên lương cho tôi sao?"
Bình Luận (0)
Comment