Chương 146 - Theo Dõi Sao?
Chương 146 - Theo Dõi Sao?Chương 146 - Theo Dõi Sao?
Thím ba Tô nhanh chóng rời đi, cửa hàng KFC cũng dần khôi phục lại trật tự.
Quân chúng ăn dưa cũng tiếp tục xếp hàng, ăn cái gì mua cái đó.
Nhưng đề tài nói chuyện lại nhiều thêm một cái.
Một tuồng vừa rồi diễn thật là hay.
Đáng tiếc là không có ra tay đánh nhau.
"Vi Vi à, thím ba con về sau hẳn là sẽ không tìm tới nữa chứ?"
Mẹ Tô thực sự rất thấp thỏm.
Thím ba Tô đã lưu lại cho mẹ Tô bóng ma quá lớn.
"Yên tâm đi ạ, lần này thím ấy trở về chắc hẳn sẽ ngừng nghỉ được một đoạn thời gian.
Trong lòng cô lại thâm quyết định.
Cần phải nắm được thóp của chú ba và thím ba Tô nhanh hơn một chút nữa.
"Đúng rồi, vừa rồi phía trước xảy ra náo loạn lớn như vậy sao không thấy ba con ra tới vậy ạ?”
"Ba của con đã đi sang tiệm cơm bên cạnh mua đồ ăn khuya, như vậy sau khi tan làm có thể trực tiếp ăn luôn. Không phải con nói về sau cửa hàng chúng ta sẽ bao nhân viên ăn khuya sao?”
Với công việc buôn bán này, mẹ Tô đối với đề nghị của Tô Vi Vi đều nghiêm túc chấp hành, không một chút cẩu thả.
Tô Vi Vi gật gật đầu, cô biết mà, ba Tô không phải là người vào thời khắc mấu chốt sẽ để mặc vợ con đối mặt với khó khăn, thì ra là do ông ấy không có ở trong tiệm.
"Được rồi, vậy mọi người tiếp tục làm việc đi ạ, nhưng ngày mai ba con cũng không cần đến tiệm nữa."
"Sao lại thế?"
Mặt mẹ Tô đầy nôn nóng, "Ba con làm việc rất tốt, sao không cho ông ấy làm nữa? Vi Vi, thím ba con lại đây gây chuyện là điều ba con cũng không muốn. Ông ấy, ông ấy chính là quá hiếu thuận với ông bà nội con."
Tuy rằng mẹ Tô luôn thích bóc lột ba Tô nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn sẽ nói chuyện thay ông ấy. Nhớ năm đó, mặc dù mẹ Tô biết ba Tô ở nhà không được yêu thích nhưng vẫn gả cho ông ấy. Còn không phải bởi vì khi xem mắt với ba Tô thấy ông ấy ưa nhìn lại đối tốt với bà ấy sao.
"Mẹ, người nghĩ đi đâu vậy. Ý của con là ngày mai để ba về thôn một chuyến, lại mua thêm ít đồ vật để còn bao lớn bao nhỏ náo nhiệt một đường quay về. Cũng để người trong thôn biết, ba con không hề không có hiếu thuận với ông bà nội, miễn cho người khác nói này nọ. Với lại, hiện tại cũng sắp đến lúc thu hoạch lúa nước và lúa mạch, để ba con bỏ tiên thuê mấy người trong thôn đến nhà giúp đỡ thu hoa màu."
"Vậy sao?"
Mẹ Tô cảm thấy hơi luyến tiếc.
Mua đồ vật phải xài hết bao nhiêu tiền?
Mướn người lại phải xài hết bao nhiêu tiên?
Vừa thấy biểu cảm trên mặt mẹ Tô, Tô Vi Vi đã biết bà ấy đang nghĩ gì.
"Mẹ, hôm nay thím ba đến náo loạn một hồi nhưng không chiếm được chút lợi ích gì khẳng định thím ấy sẽ mang ông bà nội ra nói. Chuyện này thím ấy làm thuần thục nhất, lúc trước chẳng phải thím ấy vẫn lợi dụng ông bà nội, dùng hiếu đạo đè nặng ba con sao? Lần này chúng ta trước tiên thể hiện việc hiếu thuận với ông bà nội như thế nào ra cho tất cả mọi người biết, đến lúc đó dù ông bà muốn dùng hiếu đạo đè nặng chúng ta thì người khác cũng sẽ không tin lời bọn họ nói. Còn việc mướn người, thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng có thể khiến ba con thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa mẹ nghĩ lại xem, nếu chúng ta không mướn người vậy ba sẽ phải xuống ruộng làm việc, thu hoạch một vụ mùa phải ở trong thôn bao nhiêu ngày, đến lúc đó việc làm trong tiệm phải làm sao bây giờ?"
Mẹ Tô thử tính một chút.
Đột nhiên phát hiện, tiên lương chồng bà ấy làm việc ở cửa hàng KFC nhiều hơn tiền bỏ ra mướn người rất nhiều.
"Vậy được, ngày mai mẹ sẽ bảo ba con về thôn."
Còn không phải thể hiện hiếu thuận thôi sao.
Bà ấy cũng làm được.
Chỉ cần không phải trực tiếp đối mặt với mấy người nhà họ Tô ở quê, mẹ Tô vẫn rất có dũng khí.
Thấy mẹ Tô chịu nghe lời cô nói, Tô Vị Vị nhẹ nhàng thở ra. "Vậy mọi người làm việc tiếp đi, con về trước đây."
Tô Vi Vi tạm biệt mẹ Tô một tiếng, kéo Cố Dung thời cùng rời khỏi cửa hàng KFC. "Nói đi, tại sao anh cũng ở cửa hàng KFC, không phải anh theo dõi em chứ?”
Trên đường về nhà, Tô Vi Vị nghiêng đầu chờ đợi Cố Dung Thời trả lời.
Nếu không tại sao Cố Dung Thời lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
"Tôi vốn muốn đi trà lâu mua ít lá trà, không nghĩ lại vừa lúc gặp được em."
Cố Dung Thời giơ túi trà đang cầm trong tay lên, chứng minh anh không có nói dối. Tô Vi Vi nhìn thử, đúng là đóng gói của tiệm trà lâu kia.
Nhưng...
Cô vẫn cảm thấy có gì đó quái quái.