Chương 147 - Tức Chết
Chương 147 - Tức ChếtChương 147 - Tức Chết
Bên này, Tô Vi Vi đang vê nhà cùng Cố Dung Thời.
Bên kia, thím ba Tô cũng xám xịt về tới nhà trệt nhỏ.
Phòng ở này vẫn là mua vào mười mấy năm trước lúc mới kết hôn, ở cũng đã nhiều năm nên thím ba Tô đã sớm ghét bỏ đến không chịu được.
Bà ta muốn ở nhà lớn.
Càng cao tầng, càng sạch sẽ hơn nữa.
Có nhà vệ sinh còn không cần tự mình đốt bếp lò, thoải mái biết bao nhiêu.
Vậy nên lần này cục điện lực có phúc lợi nhà ở, thím ba Tô lập tức cổ vũ chú ba Tô bắt lấy chỉ tiêu mua lòng ở lớn nhất.
"Tại sao bây giờ bà mới vê nhà?”
Chú ba Tô đang nằm trên ghế sô pha xem tivi, thấy thím ba Tô mặt mày đen đủi đi vào không khỏi oán trách.
Tan làm không về nhà nấu cơm, chạy lung tung. Chú ba Tô chỉ có thể tự mình nấu cơm cho con cái ăn.
"Còn không phải do chị dâu hai tốt kia của anh."
Thím ba Tô tức giận trừng mắt nhìn chú ba Tô.
"Chị dâu hai của tôi? Bà ấy không phải đều bị bà tra tấn đến nỗi có bóng ma luôn rồi sao?"
Mẹ Tô là một người ngốc, bị mẹ và vợ của ông ta tra tấn nhiều năm như vậy, hiện tại còn có thể chọc giận vợ ông ta?
"A, vậy là do ông không biết chị dâu hai của ông hiện tại lợi hại như thế nào!"
Thím ba Tô vốn dĩ đang có một bụng bực tức lập tức lôi kéo chú ba Tô bla bla nói ra.
Kể chuyện bà ta phát hiện mẹ Tô làm việc ở cửa hàng KFC, còn được người khác gọi là bà chủ, đăng ký ở cục công thương là tên của ba Tô, tin tức gì cũng nói hết ra.
Còn kể hết một lân chuyện xảy ra vào buổi tối hôm nay. Đương nhiên, chủ yếu là cường điệu việc mẹ Tô có chết cũng không nhận cửa hàng là của nhà bà ấy.
"Ông không biết đâu, cháu gái kia của ông căn bản không coi tôi là trưởng bối, thật tức chết tôi!" Chú ba Tô và thím ba Tô kết hôn đã được mười mấy năm, con cũng đã có hai đứa, tự nhiên biết thím ba nói chuyện có hơi nói quá lên.
"Bà cứ trắng trợn như vậy đi tìm bọn họ hỏi cửa hàng kia có phải của nhà bọn họ không? Bà ngốc à, cho dù có là thật, thì dù chị dâu hai của tôi có ngốc đi chăng nữa cũng khẳng định sẽ không nói cho bà biết."
Chú ba Tô buồn bực.
Trước đó cho rằng vợ ông ta cũng rất thông minh, hiện tại như vậy...
Thôi cũng cứ vậy đi.
Trước kia có mẹ Tô làm vật so sánh thì thấy rất thông minh.
Nhưng hiện tại nhìn lại...
Phát giận.
"Tôi còn không phải vì nhà chúng ta."
Thím ba Tô cũng cảm thấy hôm nay bà ta lỗ mãng.
Không phát huy được tốt nhất.
Vậy nên mới thất bại.
"Phòng ở phúc lợi sắp phải giao tiền, không phải tôi nghĩ nếu vợ chồng anh hai thật sự có tiền cũng có thể giúp đỡ chúng ta một chút sao? Ông không biết chứ tôi hỏi thăm qua, đãi ngộ ở cửa hàng KFC kia rất tốt. Tiên lương của công nhân bình thường còn cao hơn chúng ta, mỗi ngày còn được bao ăn, cuối tháng còn có lì xì. Vậy càng không cần nói đến vợ chồng anh hai, một người là cửa hàng trưởng, một người là ông chủ trên danh nghĩa, như vậy chắc chắn kiếm được rất nhiều tiên."
Cũng là sau khi thím ba Tô nghe nói như vậy mới càng cảm thấy đỏ mắt.
Hơn nữa...
Thím ba Tô cũng có tính toán nhỏ của bà ta.
"Ông cũng không nghĩ xem, nhà chúng ta tuy rằng có tiền nhưng cũng không thể để lộ ra ngoài. Trong cục đã có người lắm chuyện hỏi tiền của nhà chúng ta là từ đâu tới, vậy nên tôi mới nghĩ nếu có thể mượn chút tiên từ chỗ anh chị hai thì cũng có cái cớ nói với người ngoài sao?”
Vừa có thể tiết kiệm tiền, vừa có thể không cần lo lắng người khác nghi ngờ nói bậy, một công đôi việc nha.
Lúc này sắc mặt chú ba Tô mới dễ nhìn hơn chút. Lời này của thím ba Tô nói đến trong lòng của ông ta.
Mấy năm nay tuy ông ta kiếm được chút của cải,nhưng...Hai vợ chồng đều là nhân viên công vụ bình thường nên có chút không tốt, trong nhà kiếm được bao nhiêu tiền người ngoài đều có thể tính toán rõ ràng nên dù có tiên cũng không dám tùy ý tiêu.
Lần này mua một phòng ở phúc lợi, tiền mua phòng đúng là cần lấy cớ thật tốt.
"Vợ chồng anh hai tôi, tôi biết. Hai người cũng không có năng lực gì, nói bọn họ chỉ bằng mấy tháng có thể kiếm tiền mở được một cửa hàng KFC khẳng định không có khả năng. Có lẽ đúng là trông cửa hàng dùm người khác."
Chú ba Tô tự nhận là rất hiểu biết ba mẹ Tô.