Chương 161 - Tạo Nghiệt
Chương 161 - Tạo NghiệtChương 161 - Tạo Nghiệt
Bà nội Tô ngây ngẩn cả người.
Không biết tại sao mọi người xung quanh đều đứng về phía con dâu thứ hai.
Chú ba Tô sốt ruột đến nỗi đưa tay nhéo mạnh một phát vào cánh tay bà nội Tô.
Không phải bình thường khi ở trong thôn mẹ ông ta rất lợi hại hay sao?
Tại sao hôm nay đột nhiên lại héo như vậy?
Mẹ Tô tinh mắt nhìn thấy động tác của chú ba Tô, hai mắt lập tức sáng ngời.
"Đại Hải, chú làm gì vậy? Tại sao tự dưng chú lại nhéo mẹ?”
Mẹ Tô lập tức tiến lên 'cứu vớt' bà nội Tô.
Bà ấy kéo tay áo bà nội Tô lên, lập tức nhìn thấy khủy tay bà ta đã bị nhéo đỏ.
Mọi người xung quanh lập tức ô lên.
Mẹ Tô:...Đã đến lúc dùng đến kiến thức Vi Vi dạy bà ấy.
Ngược tra chiêu thứ ba, châm ngòi ly gián, tạo mâu thuẫn nội bộ cho đối thủ.
"Đại Hải, ngày thường người mẹ thương nhất là chú, chẳng những không cần chú báo hiếu đã vậy còn luôn trợ cấp cho chú. Gạo trắng cả nhà chú vẫn ăn đều là của mẹ cho các người, còn đều do chồng tôi đưa đến tận nhà cho chú.
Mẹ thiên vị chú thì chúng tôi không dám nói gì, nhưng chú quanh năm suốt tháng cũng không thấy về thôn hiếu kính mẹ, không cho ba mẹ tiên ăn uống tiêu dùng đã vậy còn lấy cả tiền của mẹ đi. Chị dâu như tôi cũng không dám nói gì chú, cho dù bình thường chú khinh thường mẹ không muốn đón bà đến ở nhà lớn của chú ở thành phố cũng thôi đi.
Nhưng... Sao hiện tại chú lại có thể đối xử với mẹ như vậy?
Mẹ, người nhìn xem đây chính là đứa con trai thứ ba mà mẹ thương nhất. Mẹ hiện tại còn có thể đi lại mà chú ấy đã dám động tay động chân với mẹ, vậy mẹ cảm thấy chờ về sau thật sự mình già rồi thì chú ấy còn có thể dưỡng lão cho người sao?"
Bà nội Tô bị mẹ Tô một phen 'khóc lóc kể lể' nghe đến nỗi có hơi động lòng.
Con trai thứ ba là người có tiên đồ còn là người thành phố, cũng là đứa con xuất sắc nhất nhà bà ta.
Nhưng...
Đứa con này thật sự hình như cũng chưa từng làm được gì cho nhà họ Tô, bà ấy hình như cũng chưa nhận được thứ tốt gì từ nó.
Ừm, cũng không phải là không có gì, con trai thứ ba nói chuyện rất dễ nghe nha.
Ngày thường miệng ông ta rất ngọt.
Bà nội Tô thích nghe ông ta nói chuyện nhất.
Mẹ Tô thấy sắc mặt bà nội Tô hơi đổi, lập tức mách lẻo.
"Mẹ, mẹ nói thử xem, Đại Hải đã từng cho mẹ ăn bữa cơm nào chưa? Đã từng cho mẹ khối tiền nào chưa? Đã đón mẹ đến nhà lớn của chú ấy ở thử chưa? Đã vậy mẹ còn che chở cho chú ấy làm gì?"
Bà nội Tô:...
Chuyện này, đúng thật là chưa có gì cả.
Mọi người xung quanh cảm thấy hóng chuyện đã đủ.
"Bà à, con dâu tốt như vậy bà còn bắt nạt, còn đứa con trai như sói mắt trắng kia lại đặt trong lòng để thương yêu. Lòng tốt mà không đặt đúng chỗ coi chừng về sau sẽ không có ai dưỡng lão cho bà.'
"Hiện tại đã là thời đại nào còn trọng nam khinh nữ, tôi thấy đứa con dâu này của bà cũng rất tốt đó."
"Cậu Đại Hải gì kia, sao cậu lại có thể ra tay với cả mẹ ruột của mình vậy? Nếu cậu là con trai tôi, tôi đã sớm cho một cái tát rồi."
"Tôi biết, cậu Đại Hải này chính là Tô Đại Hải phải không? Mấy hôm trước vợ cậu ta còn đến đây náo loạn một lần rồi mà."
Có khách quen của tiệm KFC tung ra tin nóng.
"Hai vợ chồng cậu ta đều là công nhân viên của cục điện lực, vậy mà trước nay cả hai đều chưa từng phụng dưỡng cha mẹ già, thật là người vô lương tâm."
"Không chỉ vậy... Tôi còn nghe nói tiền năm đó hai vợ chồng này mua phòng ở đều là cướp từ tay của vợ chồng anh hai cậu ta, khiến người một nhà người ta đến nay còn chưa mua nổi một ngôi nhà để ở."
“Trời ơi, đúng là tạo nghiệt mà."
"Đây mà là anh em ruột cái nỗi gì, có mà là kẻ thù thì có!"
Nghe người xung quanh nghị luận khiến chú ba Tô đỏ bừng cả mặt, căn bản là không dám ngẩng đầu lên.