Chương 169 - Phạm Lão Tam
Chương 169 - Phạm Lão TamChương 169 - Phạm Lão Tam
Từ Cương cười cười, "Cô bé, nếu cháu suy nghĩ như vậy, dù sao cháu đã bị theo dõi rồi....
“Đúng lúc là thứ cho mọi người lợi dụng sao?"
Nụ cười trên mặt Từ Cương trở thành cười mỉa mai, 'Không cần nói khó nghe như vậy, chỉ là... Thuận tiện, thuận tiện."
Tâm trạng Tô Vi Vi không được tốt lắm.
Nhưng cho dù Từ Cương này nói chuyện khó nghe, nhưng có một câu nói không sai.
Bất kể có muốn bản thân trở thành nơi đột phá của cảnh sát hay không, cô cũng đã bị người ta theo dõi.
"Cháu có thể phối hợp với mọi người, nhưng mọi người phải bảo vệ cháu an toàn, đặc biệt là người nhà của cháu phải an toàn."
Đây mới là quan trọng nhất.
Đối với chuyện này, Từ Cương hoàn toàn đồng ý.
"Yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cháu và người nhà của cháu mọi hướng."
Tô Vi Vi gật gật đầu, cúi đầu do dự một lúc...
Tuy rằng Từ Cương vừa thẳng thắn đồng ý, nhưng cô vẫn không yên tâm.
Nếu có cách nào có thể nhanh chóng tìm được người theo dõi cô thì tốt rồi.
"Cốc cốc cốc."
Cửa phòng bị gõ, một cảnh sát đi đến, thì thâm với Từ Cương.
Từ Cương nhướng mày, liếc nhìn Tô Vi Vi, xoay người đi ra ngoài, sau đó, nhanh chóng quay vê, dẫn theo một người.
"Cố Dung Thời?!"
Tô Vi Vi dụi mắt, rồi lại dụi mắt.
Đúng là Cố Dung Thời không sai.
Sao anh lại ở chỗ này?
"Cháu tới để cung cấp manh mối."
Cố Dung Thời cười trong sáng.
"Về chuyện có người đẩy chậu hoa ở trung tâm thương mại, cháu có một ít manh mối ở đây, cháu đã nhờ người dò hỏi trong trung tâm thương mại, trong thời gian đó có người nhìn thấy người trên sân thượng, ngoài ra, còn có người nhìn thấy sau khi xảy ra chuyện có người vội vã chạy xuống từ tâng cao nhất...
Cố Dung Thời nhanh chóng nói ra bằng chứng mà anh muốn cung cấp, thậm chí còn cung cấp một danh sách, trong đó có tên và địa chỉ liên lạc của từng người cung cấp manh mối.
"Cậu... Cậu làm thế nào có được những thứ này?"
Từ Cương hoài nghi nhìn Cố Dung Thời, Tô Vị Vi cũng vậy.
Bằng cách nào mà Cố Dung Thời tìm được những manh mối này?
Quan trọng là...
Vì cái gì mà anh muốn đi tìm những thứ đó.
Anh làm những việc này lúc nào?
Không phải bọn họ mới cùng nhau trở về từ bệnh viện sao?
"Rất đơn giản, cháu chỉ đưa ra một chút phần thưởng nho nhỏ..."
Cố Dung Thời đưa ngón út, ý là chỉ là phần thưởng rất rất nhỏ.
"Người cung cấp manh mối có ích được được 500 đồng tiền, nếu là manh mối có giá trị quan trọng, khen thưởng ngay 3000 đồng, nên rất dễ dàng lấy được những manh mối đó."
Từ Cương: Trẻ em bây giờ, đều bá đạo như vậy sao?
Tô Vi Vi:... Hóa ra Cố Dung Thời sử dụng vũ khí tối thượng, sức mạnh của đồng tiền.
Căn cứ vào khẩu cung mà Cố Dung Thời tìm người lấy được, bên phía cục cảnh sát nhanh chóng hoàn thành bức chân dung của kẻ tình nghi.
So với ảnh chụp em trai của tên bắt cóc kia trong truyền thuyết, không dám nói là giống 100%, nhưng ít nhất cũng giống đến 90%.
Cơ hồ có thể xác định, người theo dõi và đẩy chậu hoa xuống muốn giết chết Tô Vi Vi, chính là hắn ta.
"Bạn học nhỏ, phần khẩu cung này của cháu đến rất kịp lúc!"
Từ Cương bắt tay Cố Dung Thời.
Có phần khẩu cung này, cục cảnh sát có thể phát lệnh truy nã, ít nhất là có thể tiến hành truy bắt hắn ta với tội danh cố ý giết người lần này
Chỉ cần có thể ra tay, cảnh sát Từ tin rằng, sức mạnh của cảnh sát nhân dân bọn họ là vô hạn.
Tên tội phạm dù có xảo quyệt thế nào đi nữa cũng không thể trốn thoát.
Cùng lúc đó, Tô Vi Vi cũng là lần đầu tiên biết được tên của kẻ nhắm vào mình.
Phạm Kiên Cường, nhưng mà người cùng nghề đều gọi hắn ta là Phạm Lão Tam.
Nghe nói bọn họ đến từ phía tây, nhưng vì sao bọn họ ở thành phố Hàng, lại vì sao mà đột nhiên bắt đầu cướp ngân hàng thì không rõ rồi.
Thậm chí, những khẩu súng trong tay bọn họ đến từ đâu lại càng không rõ ràng.
Tô Vi Vi nhìn ảnh chụp của Phạm Lão Tam, nhớ kỹ từng chữ trong thông tin của anh ta, càng nhớ kỹ khuôn mặt của anh ta.
Một khi đã phát hiện, tuyệt đối không tha chol