Chương 168 - Đồng Bọn
Chương 168 - Đồng BọnChương 168 - Đồng Bọn
Ưm, phía trước chính là cục cảnh sát trước đây khen thưởng Tô Vi Vi một vạn đồng tiền.
Vẫn là cô cảnh sát xinh đẹp lần trước giúp Tô Vi Vi ghi chép, tiếp đón cô.
"Cô bé, sao em lại đến đây một mình? Có chuyện gì cứ nói chị biết, chị giúp em."
Cô rất ít khi nói chuyện ngọt ngào với một cô bé như vậy.
"Chị gái xinh đẹp, em tới là muốn hỏi một chút về chuyện hai tên cướp lúc trước, sau này bọn chúng có khai gì không? Ví dụ... Bọn chúng có đồng bọn hay không?"
Tô Vi Vi không che giấu gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cô cảnh sát mỉm cười đưa một ngón tay trỏ ra.
"Cô bé, đây không phải là chuyện để em hỏi nha, không nói với em cũng là vì để bảo vệ sự an toàn cho em."
"Chị gái xinh đẹp, em tới hỏi chuyện này chính là vì để bảo vệ sự an toàn của bản thân."
Tô Vi Vi kể lại chuyện gặp người theo dõi mình ở thành phố Tô và chuyện xém chút nữa bị chậu hoa rơi từ trên cao xuống trúng.
"Em chỉ là một cô bé bình thường, không thù không oán với ai, ai lại tốn thời gian và công sức đối phó em như vậy? Thậm chí muốn hại chết em? Em lo lắng, có phải đồng bọn của bọn bắt cóc không?”
Trên đường tới cục cảnh sát, Tô Vi Vi hôi tưởng lại chuyện bản thân trọng sinh.
Kiếp trước cô không gặp phải chuyện bị người ta theo dõi.
Đây chắc chắn là một hiệu ứng cánh bướm nhỏ khi cô trọng sinh tạo thành.
Mà sau khi cô trọng sinh, hết mình vì sự nghiệp, sự cố duy nhất ngoài ý muốn, đại khái chính là... Vụ cướp ngân hàng.
Huống chi...
Tô Vi Vi ảo não vỗ trán mình.
Sao lúc ấy cô lại khẳng định bọn cướp chỉ có hai người chứ?
Cướp ngân hàng chẳng lẽ không cần người bên ngoài theo dõi và lái xe tiếp ứng sao?
Sự phân công công việc ở ngành nào cũng rất cần thiết! Đúng là, thật sự quá bất cẩn.
Nếu cô là bọn cướp trốn ở bên ngoài, chắc chắn sau khi xảy ra chuyện sẽ im lặng một thời gian, sau khi chắc chắn đồng bọn không khai mình ra, liệu có trả thù tất cả những kẻ gây ra chuyện không?
Tám phân là có.
Cho nên...
Thời gian trước bình yên không có chuyện gì, nhưng gần đây lại cảm nhận được có người theo dõi, còn xém chút nữa bị chậu hoa từ trên trời rơi xuống đập chất.
Tô Vi Vi có bùa bình an bảo vệ bản thân, thật sự không sợ chuyện này, nhưng những người xung quanh cô thì sao?
Hôm nay Chu Hướng Tây may mắn, chỉ bị thương cánh tay, tính mạng không đáng lo.
Nhưng lần sau thì sao?
Chỉ có ngàn ngày làm cướp, chứ nào có phòng cướp ngàn ngày?
Chuyện này tiêm ẩn tai họa ngầm sau này, cần phải giải quyết ngay lập tức!
Từ nhỏ Tô Vi Vi đã được dạy, có vấn đề thì tìm cảnh sát.
Sau khi nghe Tô Vi Vi nói và phân tích trước sau với cô xong, ý cười trên mặt cô cảnh sát dần biến mất.
"Cô bé, em chờ chút."
Cô cảnh sát đi một chút liền trở lại, đồng thời dẫn theo một người đàn ông trung niên râu ria xôm xoàm bên cạnh.
Qua giới thiệu, đây là cảnh sát Từ Cương từ cục cảnh sát, chuyên phụ trách các vụ án nghiêm trọng.
"Cô bé, cháu thật nhạy bén."
Từ Cương nhìn Tô Vi Vi với ánh mắt vô cùng tán thưởng.
"Tôi không thể nói với cháu nhiều về hai tên cướp kia, nhưng theo suy đoán của chúng tôi, đúng là bọn chúng phải có đồng bọn, hơn nữa chúng tôi hoài nghi, tên đồng bọn này rất có thể là em trai của một trong hai tên cướp, nhưng... Chúng tôi không có chứng cứ."
Hai tên cướp rất cứng miệng, không cạy miệng được.
Không có nhân chứng, cũng không có vật chứng, bên này cục cảnh sát không có cách nào hành động.
"Nhưng... Nếu dựa theo cách nói của cháu thì cháu bị theo dõi, như vậy, có lẽ có thể tạo ra đột phá từ cháu.”
Tô Vi Vi nhíu mày.
Cô không hy vọng bản thân trở thành công cụ để cảnh sát phá án.
Càng không muốn trở thành mồi nhử để thu hút kẻ tình nghi.
Công cụ không có quyền con người.
Mồi câu chỉ là mạng nhỏ.