Chương 167 - Đến Cục Cảnh Sát
Chương 167 - Đến Cục Cảnh SátChương 167 - Đến Cục Cảnh Sát
Nếu là có tính toán, đối phương chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì, chỉ sợ vừa ném chậu hoa xong đã lập tức bỏ chạy.
Trong số những khách hàng trong trung tâm mua sắm, trong thời đại không có thiết bị giám sát, căn bản không thể tìm thấy người.
Đây cũng là lý do Tô Vi Vi không vội vã tìm người, mà đưa Chu Hướng Tây đến bệnh viện trước.
Nhưng...
Đã có người theo dõi cô, Tô Vi Vi tự nhiên không thể ngồi chờ chết.
Chẳng qua, những chuyện nhỏ này không cần nói với Cố Dung Thời.
"Hơn nữa cái gì?"
Rõ ràng Cố Dung Thời vừa cảm giác được khí tức trên người Tô Vi Vị có sự thay đổi, dường như trở nên sắc bén hơn.
"Không có gì, hơn nữa lúc ấy sốt ruột không biết anh họ Hướng Tây bị thương như thế nào, may mắn là không có gì nghiêm trọng, nếu anh đã tới, vậy cùng chúng ta trở về đi."...
Chu Hướng Tây vừa đau vừa vui vẻ dọn tới nhà họ Tô.
Bà ngoại Chu biết tay Chu Hướng Tây bị thương, đau lòng không chịu được.
"Bà đi hâm một con chim bồ câu, Hướng Tây thật tội nghiệp, người ném chậu hoa xuống đáng giận quá, Hướng Tây, tối nay bà nội sẽ bồi bổ thật tốt cho cháu."
Chu Hướng Tây hưng phấn gật mạnh đầu.
Anh đợi chính là điều này.
Bị thương có thể đổi lấy ăn ngon mỗi ngày, không lỗ nha.
Nhưng mà...
"Bà ngoại, canh bồ câu quá nhiều dầu mỡ, không tốt cho việc giảm sưng chỗ xương gãy, bác sĩ dặn rồi, trong khoảng thời gian này anh họ chỉ được ăn đồ ăn thanh đạm, sau một tuần mới có thể bắt đầu uống canh bồ câu, canh xương hầm bổ dưỡng linh tinh khác."
Chu Hướng Tây:... Sét đánh bên tai.
Bà ngoại Chu rất tin tưởng lời nói của Tô Vi Vi, điều Vi Vi nói ra, bà ấy đều cho là đúng.
"Nói như vậy... Trước mắt Hướng Tây cháu đừng uống canh bồ câu, bà nấu chút cháo rau củ cho cháu."
Chu Hướng Tây:... Ngoài nóng trong mềm.
Huyên Huyên bên cạnh tò mò dùng đôi tay nhỏ mềm mại gõ lên cánh tay thạch cao của Chu Hướng Tây.
Đa...
Anh Hướng Tây thành quái vật lớn, nắm tay cứng quái
Nhưng mà...
Huyên Huyên lặng lẽ nhìn vào mắt chị hai Vị Vi.
Sắc mặt chị hai Vi Vi rất khó coi.
Tuy trên mặt mang theo nụ cười, nhưng Huyên Huyên lại cảm thấy trên người chị hai không ngừng tản ra khí lạnh.
Tiểu đậu đinh bụ bẫm lập tức ôm lấy mình, lặng lẽ chui vào góc phòng khách.
Lúc này tuyệt đối không thể trêu chọc chị hai.
Hơn nữa...
Có vẻ như chị hai đã quên chuyện muốn trừng phạt cô bé.
Huyên Huyên:... Tránh được một kiếp nạn (^-^)V
Thật hy vọng ngày nào anh Hướng Tây cũng bị thương nha.
Như vậy chị hai sẽ vĩnh viễn không nghĩ đến chuyện muốn trừng phạt Huyên Huyên.
Đôi mắt to của Huyên Huyên chứa đầy mong đợi, vô cùng tin tưởng cầu nguyện bên ngoài cửa sổ.
Chu Hướng Tây:...'Hắt xì!"
Mọi người nhà họ Tô đều đang an ủi Chu Hướng Tây, ngay cả mợ cả cũng tạm gác chuyện làm ăn ở tiệm ăn vặt đến đây, nhìn xem thương tích của con trai như thế nào.
Thấy vậy, Tô Vi Vi không làm phiền ai, lặng lẽ ra ngoài một mình.
Đi ra ngoài tiểu khu, tìm buồng điện thoại công cộng, Tô Vi Vi nhanh chóng bấm số.
Sau khi hỏi vài câu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Lúc Tô Vi Vi đưa cờ thưởng đến cục cảnh sát ở thành phố Tô, cô cố tình ghi nhớ số điện thoại của một vị cảnh sát. Mà vừa nấy, trong buồng điện thoại, vị cảnh sát mang đến cho Tô Vi Vi một tin tức không được tốt lắm.
Tên trộm ngu ngốc bị bắt quả tang lẻn vào phòng khách sạn của Tô Vi Vi ngày hôm đó, trước nay không hề theo dõi Tô Vi Vị.
Nói cách khác...
Nếu Tô Vi Vi cảm giác được có người theo dõi, vậy chắc chắn là một người khác.
Cảnh sát vốn cũng muốn nói với Tô Vi Vị điều đó.
Nhưng Tô Vi Vi không phải người thành phố Tô, cũng không để lại cách thức liên lạc, muốn liên lạc với cô cũng không liên lạc được, hơn nữa lúc trước Tô Vi Vi chỉ tiện miệng nói, cũng không có chứng cứ gì, nên mới để chuyện này lắng xuống.
Lần này Tô Vi Vi chủ động gọi điện thoại tới, cảnh sát đương nhiên nói đúng sự thật.
Cám ơn cảnh sát xong, Tô Vi Vi gác điện thoại, suy nghĩ một chút, đón một chiếc taxi, đi thẳng đến cục cảnh sát.