Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166 - Ác Ý Nhằm Vào Người

Chương 166 - Ác Ý Nhằm Vào Người Chương 166 - Ác Ý Nhằm Vào NgườiChương 166 - Ác Ý Nhằm Vào Người

Chu Hướng Tây:...

Tôi không muốn nói chuyện.

Tôi muốn được yên tĩnh.

Đừng hỏi tôi yên tĩnh là gì.

"Mẹ, anh họ bị chậu hoa từ trên cao rơi xuống đập trúng, chúng ta mau đưa anh đến bệnh viện đi, ba, ba mau ởđi gọi xe đi.'

Khi Chu Hướng Tây bị va đập, đôi chân không còn sức, đứng cũng không đứng nổi, Tô Vi Vi đang lo lắng không biết làm sao đưa anh đến bệnh viện, bây giờ ba mẹ đến thật đúng lúc.

Ba Tô rất nghe lời như mọi khi, nhanh chóng gọi một chiếc xe taxi đến, một nhà ba người đỡ Chu Hướng Tây chân đang yếu ớt lên xe taxi, nhanh chóng đến bệnh viện gần nhất.

Chẳng qua...

Ngôi trên xe taxi, Tô Vi Vi không khỏi quay đầu lại nhìn cao ốc phía sau...

Chu Hướng Tây được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng kết luận... Gấy xương.

Chụp X-quang, xương bị gãy gọn gàng, vô cùng dứt khoát.

Cũng may, vị trí lệch không nhiều, có thể áp dụng phương pháp điều trị bảo tồn.

Bác sĩ tiến hành dùng tay nắn xương trở lại, rôi bó bột lớp thạch cao thật dày cho Chu Hướng Tây.

Tuy rằng bác sĩ nói không có vấn đề gì, chăm sóc thật tốt là được, nhưng Tô Vi Vi vẫn có chút không yên tâm.

"Hay là năm viện theo dõi một thời gian đi?"

"Không được không được!"

Chu Hướng Tây lắc đầu như cái trống lắc.

"Anh không ở bệnh viện đâu."

Một ngày tốn bao nhiêu tiền.

Chu Hướng Tây không nỡ.

Tô Vi Vi sao không biết Chu Hướng Tây suy nghĩ gì, "Tiên thuốc men em trả cho anh.

Chu Hướng Tây do dự ba giây, vẫn lắc đầu.

"Anh muốn về nhà."

Đối với bệnh viện thì Chu Hướng Tây có một loại cảm giác sợ hãi, luôn cảm thấy ngửi mùi thuốc sát trùng khiến cả người khó chịu.

"Được rồi, nhưng anh đừng trở vê với dáng vẻ này, ở nhà chúng em đi."

Hiện tại cả nhà cậu cả mợ cả đều bận rộn, việc kinh doanh của tiệm ăn vặt đang rất phát đạt, nếu Chu Hướng Tây vê nhà dưỡng bệnh, sợ là cơm nóng cũng không được ăn.

Không bằng đến nhà họ Tô, bà ngoại Chu làm thêm ít món gì đó dinh dưỡng bồi bổ cho anh.

Đối với đề nghị này của Tô Vi Vi, Chu Hướng Tây vạn lân đồng ý.

Tay nghề của bà nội, không có lời nào để nói.

Cảm giác vì cánh tay bị thương phải vào ở trong nhà họ Tô, quả thật trong họa được phúc.

Chu Hướng Tây nhìn lên tay thạch cao.

Vừa yêu vừa hận.

Nếu không, lần sau gãy xương ngón út thôi?

Giảm diện tích bị thương nhỏ lại.

Dùng ít chi phí nhất tận hưởng ưu đãi VỊP...

Tô Vi Vi hiển nhiên không biết suy nghĩ xấu xa trong lòng của Chu Hướng Tây.

Lúc này, cô đang xuống lầu với ba Tô, nộp tiền viện phí và lấy thuốc cho Chu Hướng Tây.

Vừa đến lâu một, đã thấy một bóng người từ bên ngoài vội vã chạy vào.

Đôi mắt vô cùng hoảng loạn lúc nhìn thấy Tô Vi Vi bỗng chốc sáng ngời.

"Cố Dung Thời, sao anh lại tới đây?"

Tô Vi Vi nhìn Cố Dung Thời trước mặt, tóc ướt nhẹp mồ hôi, kỳ quái hỏi.

"Anh đến KFC, nghe người trong tiệm nói em bị vật trên cao đập trúng... Không sao chứ?”

"Không sao đâu. Tô Vi Vi cười tủm tỉm nhảy lên nhảy xuống hai cái.

"Em không sao cả, anh họ Hướng Tây bị chậu hoa đập vô cánh tay, đã bó bột rồi, anh xem, chúng em đi lấy hóa đơn viện phí, lấy xong sẽ về nhà."

"Không có việc gì là được rồi."

Nỗi lo trong lòng Cố Dung Thời mới buông xuống.

May mắn là Vi Vi không có việc gì, bằng không...

"Có bắt được người ném chậu hoa xuống không?”

"Chưa kịp, hơn nữa...'

Giọng Tô Vi Vi hơi dừng lại.

Lúc chậu hoa rơi xuống, Tô Vi Vi đã nhận ra có điều không đúng, chỗ đó là trung tâm mua sắm, để thuận tiện cho việc quảng cáo, bề mặt đều được bọc kín pha lê, căn bản là không thể có chuyện có chậu hoa rơi xuống.

Vì thế, chậu hoa chỉ có thể từ sân thượng trên tâng cao nhất rơi xuống.

Nhưng Tô Vi Vi ngẩng đầu nhìn lên, tâng cao nhất căn bản không có bóng dáng chậu hoa nào khác.

Nói cách khác, đây không phải vật trên cao vô tình rơi xuống, mà là một vụ giết người có tính toán.

Hơn nữa...

Còn rất có thể là nhằm vào cô hoặc là Chu Hướng Tây... Được rồi, kỳ thật có thể loại trừ Chu Hướng Tây.

Tô Vi Vi gần như có thể chắc chắn 80%, người kia nhắm vào cô.
Bình Luận (0)
Comment