Chương 165 - Bị Thương
Chương 165 - Bị ThươngChương 165 - Bị Thương
Đúng lúc này, một bàn tay đánh lại đây.
"Bốp!"
Trên mặt bà nội Tô bị hung hăng đánh lên một cái tát.
Là mẹ Tô đang trong trạng thái điên cuồng.
"Tâm của bà có màu đen sao? Bên ngoài kia cháu gái của bà có khả năng đã xảy ra chuyện, vậy mà bà còn có thể chặn chúng tôi lại đòi tiền chữa bệnh cho tên cặn bã kia. Tôi hận bây giờ không thể lập tức giết chết các người. Nếu Vi Vi của tôi xảy ra chuyện gì, tôi bắt cả nhà đều phải đền mạng!"
Mẹ Tô mới mặc kệ Tô Vi Vi xảy ra chuyện có liên quan gì đến bà nội Tô và chú ba Tô hay không, bây giờ bà ấy chỉ cảm thấy cả bầu trời như muốn sụp xuống rồi vậy.
"Ông Tô, chúng ta đi mau, mau đi xem một một chút."
Xem thử có phải là Vi Vi hay không.
Ba mẹ Tô đỡ nhau, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Ra ngoài cửa hàng KFC, quả nhiên thấy cách đó không đến năm mươi mét đang có rất nhiều người vây quanh một chỗ.
Tựa hồ còn đang nói cái gì đó, ba mẹ Tô hai người lỗ tai ong ong căn bản không thể nghe rõ.
Cũng bất chấp mọi thứ chỉ biết cố hết sức đẩy đám người ra.
Cuối cùng...
Ba mẹ Tô cũng nhìn thấy hai người đang bị mọi người vây quanh.
Thật sự là Vi ViI
Chỉ là...
'Ba mẹ, hai người không sao chứ?"
Tô Vi Vi xoay người lại, nhìn thấy ba mẹ Tô sắc mặt tái nhợt đang hoảng sợ nhìn cô.
Sắc mặt đều trắng như thấy quỷ, biểu tình lại vừa ngây dại vừa điên cuồng.
Đây là mới chịu kích thích gì sao?
Vi VịI Vị Vị Oa....
Mẹ Tô đột nhiên ôm chặt Tô Vi Vi khóc lóc nức nở, cả người đều đang run rẩy. Tuy rằng Tô Vi Vi không hiểu ra sao nhưng vẫn nỗ lực vỗ vỗ sau lưng mẹ Tô, ôn nhu an ủi.
"Không có việc gì, không có việc gì, tất cả đều không sao hết."
"Ô ô..."
Mẹ Tô được Tô Vi Vi an ủi cũng dần bình tĩnh lại.
"Hù chết mẹ rồi, vừa rồi có người nói con bị chậu hoa từ trên lầu rơi xuống đập trúng. Mẹ, mẹ còn tưởng rằng..."
Thì ra là như vậy.
Tô Vi Vi vừa buồn cười vừa cảm động ôm lấy mẹ Tô. Lại giơ tay cầm tay ba Tô đang không ngừng run rẩy bên cạnh.
"Con không sao hết, chậu hoa không có rơi trúng con. Mọi người yên tâm đi ạ."
Mẹ Tô thút tha thút thít nức nở buông Tô Vi Vi ra, tỉ mỉ đánh giá Tô Vi Vi từ trên xuống dưới một lần. Thấy cô quả thật không bị gì cả lúc này mới hơi yên tâm một chút.
"Con cái đứa nhỏ này, sao luôn gặp phải nguy hiểm như thế chứ. Nào là ở ngân hàng gặp phải bọn cướp rồi lại gặp chậu hoa từ trên trời rơi xuống. Nếu con có xảy ra chuyện gì, mẹ, mẹ cũng sống không nổi..."
Tô Vi Vi không nói chuyện, chỉ mỉm cười nắm tay ba mẹ Tô.
Tuy rằng ngày thường mẹ Tô luôn thích bay bổng, còn hay lòng dạ hẹp hòi với cô nhưng đồng thời mẹ Tô cũng yêu nhất là mấy chị em cô.
Tô Vi Vi cũng rất hưởng thụ cảm giác được cha mẹ yêu thương.
"Cháu nói này..."
Trên mặt đất bỗng nhiên truyền đến một đợt tiếng nói run rẩy.
Chu Hướng Tây vô cùng đáng thương ôm lấy cánh tay bị chậu hoa đập trúng của cậu ấy.
"Có phải mọi người nên quan tâm tới người bệnh là cháu một chút hay không ạ?”
Chu Hướng Tây cảm thấy rất chua xót.
Vừa rồi...
Nếu không phải Vi Vi đột nhiên bước chậm lại.
Nếu không phải anh bước chậm lại theo.
Nếu không phải anh hơi nghiêng người. Độc ác quá, một chậu hoa to như vậy sẽ đập lên đầu anh.
Anh như đóa hướng dương rực rỡ sẽ trở thành mạn đà la.
Cho dù không đập lên đầu, cánh tay anh cũng bị ảnh hưởng, sưng ngay lập tức, thấy không?
Chu Hướng Tây ngã thẳng một phát xuống đất không dậy nổi.
Chân run rẩy.
Đứng cũng không đứng nổi.
Thành phố quá nguy hiểm, tôi muốn về quê.
Ít nhất ở quê không có nhà lầu, chắc chắn không có vật từ trên cao rơi xuống.
Vất vả lắm cuối cùng người thân cũng tới.
Kết quả...
Bọn họ chỉ quan tâm để ý Vi Vi, một ánh mắt cũng không nhìn anh.
Không có cảm giác về sự tồn tại của anh sao?
"Hướng Tây? Sao cháu cũng ở đây?"
Mẹ Tô nghe tiếng nhìn sang, giật mình kêu lên.
“Hướng Tây, cánh tay cháu bị làm sao vậy?”