Chương 171 - Áo Chống Đạn
Chương 171 - Áo Chống ĐạnChương 171 - Áo Chống Đạn
Cảnh sát Từ lập tức bắt đầu sắp xếp nhân lực, còn Tô Vị Vi và Cố Dung Thời thì lại rời khỏi cục cảnh sát, bắt đâu chuẩn bị cho buổi đấu giá buổi tối.
Tô Vi Vi gọi về nhà trước, nói rõ là buổi tối có việc sẽ về trễ một chút.
Bà ngoại Chu dặn dò trong điện thoại một lúc, dặn Tô Vi Vi nhất định không được quên ăn cơm, làm việc gì cũng không được ảnh hưởng đến sức khỏe, đồng thời còn hỏi nhiều lần có cân ba Tô qua giúp đỡ hay không.
Cuối cùng vẫn là Cố Dung Thời trả lời điện thoại, mới khiến bà ngoại Chu yên tâm.
"Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt."
Cố Dung Thời cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy Tô Vi Vi đang cúi cầu, khuôn mặt của cô gái nhỏ dưới ánh đèn chỗ sáng chỗ tối, nhìn không ra là đang vui vẻ hay tức giận.
"'Ừm"
Tô Vi Vi nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hai đời người lân đầu tiên đối mặt với loại người vô cùng hung ác như thế này, đương nhiên Tô Vi Vị sẽ sợ hãi.
Nhưng nghĩ đến người nhà của mình, Tô Vi Vi lại chỉ nghĩ... Đánh nát cái đầu chó của hắn.
Chỉ là...
'Kỳ thật anh không nên tham gia vào chuyện này.'
Rõ ràng là Phạm Lão Tam không biết đến sự tôn tại của Cố Dung Thời.
Cố Dung Thời nếu đã đoán ra được chân tướng của chuyện này, hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc.
"Em cứ coi như... Tinh thân trượng nghĩa của tôi bùng nổ đi."
Cố Dung Thời cười cười, "Hơn nữa bây giờ tôi cũng đã tham dự vào rồi, đã quá muộn để rút lui."
Cố Dung Thời xoay người, không biết anh lấy từ đâu ra một cái áo lót màu đen.
"Mặc vào đi, tuy rằng... Nhưng mặc vào sẽ an toàn hơn."
Tô Vi Vi nhìn Cố Dung Thời, lại nhìn cái áo chống đạn màu đen.
Kỳ thật, Cố Dung Thời mới là Doraemon chân chính phải không? Chuyện này cũng có thể làm được?
'Còn anh thì sao? Anh có không?”
Mặc áo chống đạn cho mình cũng là để ngụy trang, trên thực tế cô có bùa bình an ở đây, cho dù có đạn thì cũng sẽ không đụng đến áo chống đạn được.
"Yên tâm đi, tôi cũng có.'
Cố Dung Thời lại lấy một cái áo chống đạn khác, quơ quơ ở trước mắt Tô Vi Ví.
"An toàn là trên hết, mạng của anh là được em cứu trở về, nên tôi rất quý trọng."
Cho dù Tô Vi Vi khẩn trương, cũng nhịn không được mỉm cười lên.
Tiếp nhận kia kiện màu đen chống đạn ngực.
Cũng may bây giờ là tháng mười, thời tiết đã chuyển lạnh, mặc một lớp áo chống đạn lại khoác thêm một cái áo khoác cũng không nhìn ra được cái gì.
Sau khi thay đồ xong, Tô Vi Vi và Cố Dung Thời nhìn lẫn nhau, đồng thời hít sâu một hơi.
"Chuẩn bị xong rồi sao? Chúng ta xuất phát thôi."
"Ừm, đi thôi!"
Tô Vi Vi xiết chặt nắm tay nhỏ.
Còn không phải chỉ là một tên Phạm Lão Tam thôi sao.
Còn tưởng rằng chị đây thật sự sợ hắn ta sao?
Không được hèn nhát, hãy cứ làm đi!
Đi ra ngoài, Tô Vi Vị liền thấy có người đang đợi ngoài cửa.
"Chú Kiều."
Cố Dung Thời gọi một tiếng, đồng thời giới thiệu với Tô Vi Vi.
"Đây là người chú mà tôi vô cùng tin tưởng, hôm nay chú ấy sẽ đưa chúng ta đi tham gia buổi đấu giá."
Tô Vi Vi gật đầu.
Ánh mắt cô nhanh chóng đảo qua trên người chú Kiều này.
Dáng vẻ trạc ba mươi tuổi, ánh mắt kiên nghị, vẻ mặt nghiêm túc.
Dáng người cao lớn, dưới bộ quân áo màu đen kia, cơ bắp cuồn cuộn, giống như một con báo sẵn sàng ra trận. Ông chú này, chắc không phải chính là vệ sĩ trong truyền thuyết đó chứ? Tô Vi Vi nhìn mắt bên người Cố Dung Thời.
Vốn cho rằng Cố Dung Thời là con của một gia đình giàu có, nhưng mà... Vừa là buổi đấu giá ngầm, vừa là loại vệ sĩ nhìn có vẻ đắt giá như thế này. Cố Dung Thời, che giấu rất sâu đó.