Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172 - Đấu Giá Ngâm

Chương 172 - Đấu Giá Ngâm Chương 172 - Đấu Giá NgâmChương 172 - Đấu Giá Ngâm

Nhưng mà...

Cho dù có sâu đến đâu thì cũng là bí mật của Cố Dung Thời, anh không muốn nói, Tô Vi Vi cũng sẽ không đi tìm hiểu, cho dù là bạn bè thì cũng phải giữ khoảng cách một chút.

Huống chi, bây giờ không phải là lúc để nghiên cứu những chuyện này.

Hai người ngồi vào chiếc xe chú Kiều lái đến.

Kỹ thuật lái xe của chú Kiều rất tốt, chở theo hai người rẽ trái rẽ phải, cũng không hề có cảm giác xóc nảy.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến một ngôi nhà có chiếc cổng sắt lớn màu nâu đỏ, trên nắm cửa của ngôi nhà được buộc một mảnh vải đỏ.

Chú Kiều đi gõ cửa, đợi một lúc, một cái đầu từ trong cửa ló ra, anh ta nhìn trái nhìn phải, xác định chỉ có chiếc xe ở cửa, mới đi ra.

Tô Vi Vi còn tưởng rằng nơi này chính là chỗ đấu giá ngầm địa phương trong truyền thuyết, thì nhìn thấy người đàn ông thấp bé gây gò bước ra khỏi cửa, nhìn vào trong xe.

"Sao nhiều người như vậy?"

"Bạn gái nhỏ của thiếu gia nhà tôi, cùng đến đây xem náo nhiệt."

Chú Kiều vô cùng bình tĩnh mà nói.

Tô Vi Vi: (O-o)22

Ông chú á, cái giả thiết này chú phải nói cho tôi biết trước chứ.

Cũng chỉ có diễn viên trời sinh như tôi mới có thể diễn tiếp được.

Tô Vi Vi lập tức giơ tay ôm lấy cánh tay của Cố Dung Thời, đầu dựa vào trên vai Cố Dung Thời, tiếng cười kia một tiếng ngọt ngào, một tiếng nhộn nhạo.

Người đàn ông thấp bé gây gò nhưng rắn chắc: Cái..., trẻ con bây giờ đều có bạn gái, anh ta vẫn còn đang độc thân.

Tuổi còn nhỏ, mà rất biết cách chơi nhỉ.

Cũng biết dẫn theo bạn gái đến buổi đấu giá ngầm chơi.

"Được rồi được rồi, đưa theo nhiều hơn một người thì nhiều hơn một người, lần sau thì không cho phép nữa."

Người đàn ông thấp bé gầy gò nhưng rắn chắc lấy ra hai cái bịt mắt màu đen đưa cho Tô Vi Vi và Cố Dung Thời, lại nhìn chú Kiều.

"Anh thì dùng áo khoác của tôi đi."

Ai bảo các người không nói trước một tiếng đã mang thêm một người đến

Tô Vi Vi còn chưa hiểu vì sao muốn đeo bịt mắt, ngón tay thon dài của Cố Dung Thời đã cầm lên một cái bịt mắt, cẩn thận đeo lên cho Tô Vi Vi.

"Yên tâm đi, lát nữa anh ta sẽ lái xe đưa chúng ta đến buổi đấu giá."

Hóa ra đây không phải là nơi đấu giá, mà chỗ hiện tại là chỗ trung gian, để cho bọn họ đeo bịt mắt lên và sẽ do người đàn ông thấp bé gây gò này đưa bọn họ đến buổi đấu giá.

Cũng rất cẩn thận đó.

Không biết đã lái xe bao lâu, trong bóng tối, lảo đảo lắc lư, Tô Vi Vi gân như ngủ thiếp đi rồi, đột nhiên cô cảm thấy có người đẩy mình một cái.

"Vị Vi, đến nơi rồi."

Cùng với âm thanh, bịt mắt của Tô Vi Vị cũng được gỡ xuống.

Đây là một con hẻm lộn xộn.

Trong bóng tối, Tô Vi Vi không nhìn rõ nơi này là ở đâu, chỉ có thể một đường đi theo người đàn ông thấp bé gầy gò vào trong, cuối cùng đến một căn nhà cũ.

"Mấy vị, mời vào trong."

Người đàn ông thấp bé gầy gò nhưng rắn chắc chỉ một cái, dẫn theo ba người đi vào.

Căn nhà bên ngoài thoạt nhìn cũ nát, bên trong nhưng thật ra lại hoàn toàn khác hẳn.

Cũng không phải là rất sang trọng, nhưng lại rất lớn.

Trong căn phòng hơi tối, đã có khá nhiêu người.

Hầu hết bọn họ đều đi theo nhóm nhiều người, và hâu hết những người này đều giống như Tô Vi Vi và Cố Dung Thời, bọn họ đều mặc áo choàng trùm đầu bên ngoài, trong môi trường tối tăm này, vừa hay có thể che đi vẻ ngoài và dáng người của họ.

Rất phù hợp với sự hiểu biết của Tô Vi Vi về các buổi đấu giá ngầm.

Tô Vi Vị đi theo sau Cố Dung Thời, cẩn thận quan sát bốn phía.

Dựa theo kế hoạch của bọn họ, đêm nay Phạm Lão Tam cũng sẽ xuất hiện. Chỉ là...

Tô Vi Vi nhìn những người có mặt ở đây một lượt...

Người nào cũng mặc áo choàng đen, hoàn toàn không thể nhìn ra được cái gì mà. Hoàn toàn không có ích gì cả.

"Râm”"
Bình Luận (0)
Comment