Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 173 - Chương 173 - Bắt Đầu Đấu Giá

Chương 173 - Bắt Đầu Đấu Giá Chương 173 - Bắt Đầu Đấu GiáChương 173 - Bắt Đầu Đấu Giá

Vì mải quan sát, Tô Vị Vi đã vô tình đá phải thứ gì đó.

"Ngại quá ngại quá.

Chú ý tới khí thế căng thẳng của một số người, cùng với động tác yên lặng bỏ tay vào túi, Tô Vi Vi lập tức đè thấp âm thanh, nhỏ giọng tạ lỗi.

"Không sao."

Một bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ dưới chiếc áo choàng đen, túy ý vẫy vẫy.

Giọng nói của anh ta tái nhợt và yếu ớt, lộ ra một chút kiêu ngạo.

"Phải lịch sự với con gái."

Khí thế ngưng trọng của ba người đàn ông vây xung quanh người mặc áo choàng đen kia lập tức tiêu tán.

Tô Vi Vi gật đầu tạ lỗi.

Cố Dung Thời ở phía trước đã chú ý đến động tĩnh ở bên này, xác nhận rằng Tô Vi Vị không sao, trực tiếp nắm tay Tô Vị Vi.

"Ở đây tối, đi theo tôi."

Bị Cố Dung Thời kéo đi một đường, đi đến một vị trí ở gân cuối ngồi xuống, Tô Vị Vị lúc này mới khẽ lắc lư cánh tay.

Được rồi, nên buông tay rồi.

Còn không buông tay ra thì lòng bàn tay cô ra mồ hôi xấu hổ lắm.

Cố Dung Thời cứng đờ trong giây lát, sau đó ngay lập tức buông tay ra và thu tay lại như thể bị điện giật.

Tô Vi Vi:...

Anh có lịch sự không vậy?

Tay của tiểu mỹ nữ là củ khoai lang phỏng tay sao?

"Khụ, một lát nữa buổi đấu giá mới bắt đầu, em có muốn uống gì không?"

Đừng hy vọng được cung cấp tiệc đứng hay điểm tâm cao cấp gì đó ở buổi đấu giá ngầm này, nhưng mà các loại đồ uống thì vẫn có.

Tô Vi Vi gật đầu, hạ giọng.

"Nước đá, cho em một ly nước đá.' Dập tắt củ khoai lang cô đi.

Cố Dung Thời lắc đầu không đồng ý.

"Con gái uống nước đá không tốt, chú Kiều, chú giúp chúng cháu lấy hai chai nước bình thường.'

Chú Kiều gật gật đầu nhanh chóng rời đi.

"Anh rể, em cũng muốn uống nước."

Hai người mặc áo choàng đen ngồi bên cạnh mấy người Tô Vi Vi cũng nghe thấy động tĩnh bên này, một trong hai người cũng ồn ào muốn uống nước.

"Tới đây lâu như vậy rồi, em sắp khát chết mất."

“Đừng lộn xộn.'

Một giọng nói hơi trâm thấp giọng ngăn cô ta lại, "An Sinh ngồi xuống, hôm nay chúng ta không đến đây chơi."

Người có giọng nói non nớt lẩm bẩm vài câu, nhưng thật sự không dám tùy tiện lộn xộn.

Chỉ là...

Tô Vi Vi lại đột nhiên sửng sốt.

Giọng nói này, có hơi quen tai.

Tô Vi Vi thoáng nghiêng đầu.

Hai người bên cạnh đều giấu mặt trong bóng tối.

Nhưng mà...

Tô Vi Vi tinh mắt nhìn thấy, một trong hai người kia để lộ ra bàn tay dưới chiếc áo choàng, ngón út bàn tay phải của ông ta giơ lên ở một góc độ kỳ lạ.

Đôi tay này...

Tô Vi Vi xoa xoa cằm.

Đây không phải là chú ba Tô sao.

Tuy rằng đời này cô còn chưa gặp qua chú ba Tô, nhưng...

Đời trước chính là cô đích thân đưa chú ba Tô đi vào..., cho nên cô rất quen thuộc với giọng nói và một số đặc điểm nhỏ của chú ba Tô.

Người này tuyệt đối chính là chú ba Tô không thể nghi ngờ.

Nhưng mà... Chú ba Tô không phải đã bị ba Tô đánh một trận dã man rồi sao.

Vẫn có thể kiên cường đứng lên.

Không thể không nói, tên của Phạm Lão Tam đưa cho chú ba mới thích hợp.

Hơn nữa...

Chú ba Tô vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Ông ta đến mua đồ vật sao?

Hay là... Có đồ vật gì muốn bán ra?

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Không gian xung quanh cũng trở nên rộng rãi hơn hẳn, ở đây đều là người mặc áo choàng màu đen.

Đợi tới được khoảng bảy tám chục người thì cửa phòng đấu giá mới phanh một tiếng đóng lại.

Không cần ai nói gì Tô Vi Vi cũng biết cửa đóng lại như vậy có nghĩa là buổi đấu giá hôm nay sắp bắt đầu rồi.

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên mập mạp cười ha hả đứng dậy đi lên sân khấu.

"Các vị, buổi tối tốt lành. Cám ơn mọi người hôm nay đã đến ủng hộ, tôi cũng không nói nhiều nữa, mời đưa lên vật phẩm thứ nhất."

Nam nhân trung niên vỗ võ tay, rất nhanh sau đó có hai người bê một cái rương lớn lên sân khấu.

Rương mở ra, bên trong là một kiện vũ khí.

"Đây là một cây thương cuối thời kỳ Tây Chu, bên trên có điêu khắc hoa văn thần phú. Giá khởi điểm là mười vạn, các vị có thể lên đài quan sát, mười phút sau sẽ bắt đầu đấu giá."
Bình Luận (0)
Comment