Chương 174 - Sinh Vật Không Rõ
Chương 174 - Sinh Vật Không RõChương 174 - Sinh Vật Không Rõ
Woa...
Thì ra đồ đồng cũng có thể bán đấu giá sao?
Chuyện này là...
Thôi được rồi, vốn dĩ hội đấu giá ngầm này đã có vấn đề vậy nên vật bán đấu giá có vấn đề cũng không có gì lạ.
Tô Vi Ví cũng không lên đài quan sát.
Mục đích cô tới buổi đấu giá hôm nay cũng không phải để mua đồ vật mà chỉ để làm mồi câu mà thôi.
Chẳng qua...
Nhìn mọi người xung quanh sôi nổi đi lên đài quan sát, Tô Vi Vi bỗng nhiên nghĩ đến...
Đại khái là tới sau năm 2000. trong nước bỗng nhiên nổi nên phong trào sưu tâm đồ cổ.
Vàng bạc thời loạn, đồ cổ thời bình.
Bây giờ sưu tâm đồ cổ sau này giá cả sẽ tăng đến trên trời.
Hiện tại một kiện đồ cổ có giá một trăm vạn đợi mấy năm sau có khả năng sẽ tăng thành một ngàn vạn, thậm chí là còn nhiều hơn nữa.
Càng là vật phẩm trân quý, càng là hiếm có thì giá cả càng tăng lên nhiều lần.
So với giá nhà cũng không kém một chút nào.
Vậy thì bây giờ cô cũng dự trữ vài kiện đồ cổ?
Nhưng mà mực nước của giới đồ cổ cũng rất sâu. Đời trước, Tô Vi Vi ở giới tài chính cũng có nghe người khác nói có người chơi đồ cổ là một đêm phất nhanh, ngược lại cũng có người thua lỗ, toàn bộ gia sản cũng trở thành ném đá trên sông.
Vậy nên, cho dù cô có muốn sưu tâm đồ cổ cũng sẽ tìm người chuyên nghiệp hướng dẫn.
Ánh mắt Tô Vi Vi dừng lại trên người Cố Dung Thời.
Hình như Cố Dung Thời ở lĩnh vực đồ cổ này cũng hiểu biết rất nhiều thì phải.
Mặc dù tuổi của anh còn nhỏ nhưng cũng đã có thể tới tham gia loại đấu giá ngâm như này. Chắc chắn là có không ít tài nguyên.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Vi Vi đã đánh mất ý niệm này.
Cố Dung Thời chính là Cố Dung Thời, Kỹ năng kiếm tiền cũng đã rất tài giỏi và thành thạo rồi.
Nếu cô muốn mua đồ cổ, hoàn toàn có thể đi đến nhà đấu giá chính quy. Tuy rằng giá cả sẽ cao hơn so với giá thị trường rất nhiêu nhưng không cần lo lắng sẽ mua phải đồ giả. Hơn nữa, chỉ cần cô ra tay nhanh vậy tiềm năng tương lai cũng rất tốt, giờ có phải tốn thêm chút tiền cũng không quá đau lòng.
Có thể do khi nghĩ đến việc kiếm tiên ánh mắt của cô quá nóng bỏng vậy nên Cố Dung Thời ngồi bên cạnh theo bản năng quay qua nhìn cô
"Vi Vi, nếu không tôi vẫn lấy cho em một ly nước đá nhỏ nhé?"
Tô Vi Vi:... Thật ra cũng không phải rất cần.
Mười phút trôi qua rất nhanh, tất cả mọi người cũng trở lại chỗ ngôi của mình, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Mười vạn là giá khởi điểm, mọi người xung quanh nhiệt tình ra giá, rất nhanh đã đẩy giá lên tới ba mươi vạn thì quá trình trả giá mới bắt đầu chậm lại.
Cuối cùng, bị một ông lão ra giá ba mươi bảy vạn mua đi.
Vật phẩm thứ nhất đấu giá xong thì đến vật phẩm thứ hai, thứ ba nhanh chóng được đưa lên.
Đồ gốm màu đời Đường, đồ sứ thanh hoa, đồ sứ trắng định diêu đời nhà Tống, lò Minh Tuyên Đức,...
Đồ tốt cứ một kiện tiếp một kiện được đưa lên.
Tô Vi Vi đều xem đến có chút động lòng.
Những thứ này nếu đặt vào mười mấy, hai mươi năm sau giá trị sẽ tăng lên bao nhiêu lần nha.
Cố Dung Thời ngồi bên cạnh cũng đi theo ra giá vài lân nhưng cũng chưa chân chính ra giá mua lại một thứ gì.
Rất nhanh, vật phẩm đấu giá đã được hai mươi kiện.
Theo Tô Vi Vi quan sát, những người này một lần sẽ bê mười mấy cái rương lại đây, đấu giá xong mười mấy vật phẩm sẽ nghỉ ngơi một chút sau đó mới đấu giá tiếp mười mấy vật phẩm khác. Quả nhiên, vật phẩm thứ mười bốn vừa đấu giá xong, hiện trường lại nghỉ ngơi một lân nữa.
Đang ở lúc Tô Vi Vi muốn nhìn thử hai bên trái phải xem có thể nhìn thấy tung tích của Phạm Lão Tam hay không, bỗng nhiên...
"Ong.
Trên cổ tay truyền đến một trận run rẩy
Tô Vi Vi giật mình.
Cô còn tưởng có điện thoại.
Nhưng lại nhanh chóng phản ứng lại.
Bây giờ là năm 1996. đồng hồ thông minh cũng không có xuyên trở về cùng cô.
Hiện tại trên cổ tay cô là máy giò xét sinh vật chưa rỡ.
Xung quanh đây xuất hiện sinh vật không rõ?