Chương 182 - Duyên Phận Đặc Biệt
Chương 182 - Duyên Phận Đặc BiệtChương 182 - Duyên Phận Đặc Biệt
Nguyện vọng của Tô Vi Vi cuối cùng cũng được thỏa mãn, về đến nhà trước lúc 12 giờ, ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng mà ngày hôm sau, cô vẫn cùng Cố Dung Thời đến cục cảnh sát một chuyến, phối hợp hoàn thành ghi chép khẩu cung về lần hành động hôm qua, cũng biết được kết cục của Phạm Lão Tam.
Tuy rằng trong lòng ít nhiều cũng đã đoán được, nhưng mà...
Vẫn là chính tai nghe được, càng khiến cho người ta yên tâm.
"Phạm Lão Tam đã bị trọng điểm giam giữ lại rồi, cháu cứ yên tâm đi, hắn ta chắc chắn sẽ không thể ra ngoài hại người nữa."
Cảnh sát Từ không nói quá rõ ràng, nhưng mà... chuyện cần hiểu đều đã hiểu được.
Tô Vi Vi cũng xem như là hoàn toàn yên tâm.
Nhưng mà có vài lời cảnh sát Từ không nói ra.
Bên trong cục cảnh sát thật sự có người lén thông báo tin tức cho Phạm Lão Tam.
Hơn nữa, điều bọn họ không ngờ đến chính là... Phạm Lão Tam vậy mà đã quen biết Trân Lão Nhi từ trước.
Hành động ngày hôm qua, Phạm Lão Tam đã báo trước cho Trần Lão Nhi.
Cho nên, Trần Lão Nhị mới có thể chuẩn bị xong xuôi đường lui từ sớm, đồng thời vào thời điểm cảnh sát bao vây bọn họ thì cướp đoạt tiền mặt của các vị khách trước, rồi lại bảo các vị khách đến tham gia buổi đấu giá chạy trước, làm trở ngại tâm nhìn của cảnh sát, bản thân bọn họ thì mang theo tiền mặt và bảo vật, rút lui từ đường hâm dưới đất.
Nếu không phải sau đó Tô Vi Vi tìm thấy lối vào của đường hầm dưới đất.
Nếu không phải tên đồng đội heo Phạm Lão Tam này khơi mào cuộc nội chiến trong nhóm của Trần Lão Nhi.
Cảnh sát muốn bắt được bọn họ thật sự không dễ dàng như vậy đâu.
Chỉ là...
"Chỉ là...Tiền mặt và đồ cổ bị đám người Trân Lão Nhi cướp giật hôm qua, đều không cánh mà bay rồi, kỳ quái."
Cảnh sát Trần tối hôm qua bận cả một đêm, chỉ còn thiếu việc đào sâu ba thước đất mà thôi. Nhưng vẫn không thể tìm thấy những thứ đó đã đi đâu.
Lẽ nào, trong nhóm của Trần Lão Nhị vẫn còn có người khác sao?
Nhưng nhiều đồ vật như vậy, bọn họ dời đi bằng cách nào chứ?
Đúng thật là câu đố thế kỷ mà.
Tô Vi Vi:...
Cô đột nhiên nhớ đến một đống rương ở trong không gian của mình.
Không... Không phải chứ?
Đột nhiên không dám nhìn thẳng cảnh sát Từ nữa.
Cho đến lúc ra khỏi cục cảnh sát, Tô Vi Vi cuối cùng đã nhớ ra, hôm nay cô đến đây còn có một chuyện khác.
"Cảnh sát Từ, hai người đầu tiên nhảy qua tường bị mấy chú bắt được hôm qua, bọn họ sao rồi?"
Hai người được gọi là hai người đầu tiên nhảy qua tường, đương nhiên là chú ba Tô và Cao Tuấn.
Cảnh sát Từ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Vi Vi, "Cháu hỏi bọn họ làm gì?"
Dù sao chuyện này cũng không có gì để giấu giếm cả, Tô Vi Vi nói thẳng, "Người lớn tuổi hơn trong hai người bọn họ, là chú ba của cháu."
Cảnh sát Từ:...
Nhất định là duyên phận đặc biệt, mới có thể một đường đi tới biến thành người một nhà.
"Chú ba của cháu tham dự buổi đấu giá ngầm, lại quấy nhiễu hành động của cảnh sát, chắc là... Phải chịu phạt mấy ngày."
"Chỉ có mấy ngày thôi à?"
Tô Vị Vi tiếc nuối.
Loại người như chú ba Tô, thì nên chịu nhiều sự dạy dỗ một chút.
Cảnh sát Từ: "Ông ta thật sự là chú ba của cháu à?"
Không thể đâu nhỉ?
Nhưng mà...
"Đương nhiên, chú cháu ruột thịt.'
Tô Vi Vi vô cùng nghiêm túc gật đầu, hơn nữa... "Chú Từ, chú ba của cháu tham gia bán đấu giá, nhưng là đã lấy ra một bức tranh sơn thủy trị giá 128 vạn của Trương đại sư, bức tranh quý giá như vậy, cũng không biết là lấy từ đâu ra, hơn nữa vì sao không đem đến buổi đấu giá chính quy để bán mà nhất định phải đem đến buổi đấu giá ngầm để bán chứ? Rất kỳ quái đúng không ạ? Chú Từ, mấy chú không điều tra thử sao?"
Tô Vi Vi dùng vẻ mặt hồn nhiên nhất mà nói ra lời nói độc ác nhất.
Cảnh sát Từ:...
Tôi nói xem như cháu lợi hại, giỏi dùng ánh mắt vô tội.
( Tô Vi Vi: Cảnh sát Từ, cháu kính chú là một ca thần)
Mặc dù không thể nào lý giải được loại tình thân phức tạp giữa Tô Vi Vi và chú của cô bé, nhưng mà...
Lời Tô Vi Vi nói cũng không phải là không có đạo lý.
Cảnh sát Từ cảm thấy...
Công tích đưa tới cửa, không thể đẩy đi.