Chương 183 - Sống Thật Với Bản Thân
Chương 183 - Sống Thật Với Bản ThânChương 183 - Sống Thật Với Bản Thân
"Tôi sẽ cẩn thận điều tra."
Nhìn sắc mặt trịnh trọng của cảnh sát Từ, Tô Vi Vi yên tâm.
Cô đúng thật là một người công dân yêu đảng yêu nước mà.
Đại nghĩa diệt thân chính là Tô Vi Vi cô đây.
"Vậy thì tốt, chúng cháu đi trước đây, hy vọng chú ba của cháu ở trong đó có thể thân thể khỏe mạnh, cuộc sống thuận lợi."
Tô Vi Vi mỉm cười vẫy vẫy tay với cảnh sát Từ, bước nhanh chân rời khỏi cục cảnh sát.
Xuyên qua bóng lưng, cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng của cô.
Liên...
Thật đúng là tình thân rất phức tạp.
Cảnh sát Từ lặng lẽ thu hồi tâm mắt, quay đầu nhìn cảnh sát trẻ ở bên cạnh.
"Vậy thì... Chú ba của cô bé bây giờ thân thể khỏe mạnh, cuộc sống thuận lợi à?"
Cảnh sát trẻ:...
Nói ra thì anh có thể không tin, ông ta cả người đầy vết thương, mọi việc không thuận lợi...
Chú ba Tô đâu chỉ là cả người đầy vết thương, mọi việc không thuận lợi.
Ông ta rõ ràng là sắp bị đánh chết rồi.
Ngày hôm qua, ông ta rất vất vả mới tránh thoát được vụ cướp nhà đấu giá của đám Trân Lão Nhị, ôm lấy 128 vạn vừa mới vào tay.
Ông ta vốn tưởng rằng nhảy qua tường thì chính là tương lai tốt đẹp.
Nhưng mà...
Ông ta lại không biết rằng, đó mới là địa ngục chân chính!
Tiền của ông ta bị mất rồi!
Cái rương chứa 128 vạn, ở trong sương mù, bị người khác cướp đi rồi!
Chắc chắn là do tên Phạm Lão Tam kia lấy đi!
Chuyện này còn chưa xong. Vì cản trở công việc của cảnh sát, ông ta được đưa về đây và nhốt cùng với nhóm đàn em của của Trần Lão Nhi.
Cũng không biết là ai, cứ nhất quyết nói ông ta là tai mắt của cảnh sát, là ông ta dẫn cảnh sát đến, còn cố tình dẫn mọi người đến chỗ bức tường có cảnh sát canh giữ từ sớm kia.
Chú ba Tô phủ nhận không biết bao nhiêu lân, nhưng không một ai tin tưởng.
Nếu không phải là ông ta mật báo, sao cảnh sát lại đến chứ?
Bọn họ sao lại nhảy qua đầu tường có cảnh sát một cách chuẩn xác đến như vậy?
Chắc chắn là đã lập kế hoạch từ sớm rồi!
Chết tiệt!
Ngay cả em vợ Cao Tuấn của ông ta, cũng tỏ ra không tin tưởng rồi cùng đám người cướp tiền của nhà đấu giá đánh đập ông ta.
Chú ba Tô mới vừa bị ba Tô đánh một trận, thương tích trên người còn chưa lành lại đâu, lại bị đánh một trận nặng hơn nữa.
Sau cùng, răng trong miệng ông ta bị đánh rụng một nửa, hai má sưng lên, muốn phản bác cũng không được, chỉ có thể im lặng mà chịu trận.
Ông ta... Quá thảm rồi!
Những chuyện này là vì sao chứ?!
Chú ba Tô đương nhiên không biết...
Cái rương của ông ta không phải bị Phạm Lão Tam cướp đi, mà là bị Tô Vi Vi chê phiền toái ném vào trong không gian rồi.
Ông ta càng không biết, tai mắt chân chính là Tô Vi Vi và Cố Dung Thời.
Nhưng mà...
Phạm Lão Tam và Trần Lão Nhị là những người duy nhất biết chuyện này thì đều đã bị giam riêng biệt và có lẽ sẽ vĩnh viễn không ra ngoài được nữa.
Cho nên...
Cho nên nỗi oan này, chỉ có thể ' bất đắc dĩ ' để cho chú ba Tô gánh lấy mà thôi...
Tô Vi Vi đương nhiên không biết cảnh ngộ chú ba Tô.
Tất nhiên, nếu như cô biết được, thì cô cũng sẽ chỉ vỗ tay trâm trồ khen ngợi.
Chú ba Tô làm người không ngay thẳng, lại luôn gây rắc rối cho nhà bọn họ, rơi vào kết cục này cũng không oan ức.
Vậy thì mới đâu vào đó được.
Chờ sau khi cảnh sát Từ bắt đầu điều tra, ' ngày tháng tốt đẹp ' của chú ba Tô mới sẽ thật sự bắt đầu.
Nghĩ đến việc trời xui đất khiến liền giải quyết xong người phiền toái như chú ba Tô, Tô Vi Vi đúng thật là đang đi trên đường cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Nhưng mà...
Ai, từ từ đã.
Bên người cô còn có một người đó.
Cố Dung Thời đi cùng cô đến cục cảnh sát phối hợp làm ghi chép khẩu cung.
Chẳng phải là...
Biểu hiện vừa nãy của cô đều bị Cố Dung Thời nhìn thấy cả rồi?
Tô Vi Vi đột nhiên quay đầu qua, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt khó lường của Cố Dung Thời.
"Cái kia... Em kỳ thật...
Tô Vi Vi lắp bắp, dứt khoát quyết định ăn ngay nói thẳng.
"Em chỉ là không thể chịu được việc chú ba bắt nạt cha mẹ em, đã làm ác thì phải chịu sự trừng phạt. Dù sao em cũng không có lỗi với chú ấy, em rất ích kỷ, ai làm em không vui, em sẽ khiến người đó không vui gấp đôi."
Hô...
Tâm tình tốt hơn rồi!