Chương 184 - Dạy Dỗ Em Gái
Chương 184 - Dạy Dỗ Em GáiChương 184 - Dạy Dỗ Em Gái
Quả nhiên vẫn là nói thật sảng khoái nhất.
Còn về chuyện Cố Dung Thời có thất vọng vê bản thân hay không ... Tam quan khác nhau, trước sau cũng phải nói, nói sớm vẫn tốt hơn là nói trễ.
"A....
Cố Dung Thời đột nhiên cười khẽ ra tiếng, "Yên tâm, tôi sẽ không để em cảm thấy không vui.'
Buổi tối
Tô Vi Vi vội vàng ăn xong bữa tối, liền muốn về phòng.
Một đống rương lớn ở bên trong không gian, cô đã không để đợi nổi muốn đi xác nhận xem, rốt cuộc bên trong có cái gì.
Chỉ là...
Nghĩ rằng lát nữa có thể phải vận động thể lực một phen, Tô Vi Vi đang chuẩn bị cầm ly nước đi vào, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy gương mặt tươi cười còn chưa thu lại của nhóc con nào đó, và đôi tay đang giơ cao lên, ¬ (v')r
Huyên Huyên:... Tươi cười dần dần biến mất o((-))o
Tô Vi Vi chớp chớp mắt, 'Suýt chút nữa quên mất, Huyên Huyên, ngày hôm qua chúng ta có một cuộc hẹn chưa hoàn thành phải không?”
Huyên Huyên:... Thật ra... Có thể không có."
Tô Vi Vi cười xán lạn, "Chuyện này sao có thể không có được chứ? Giữa chị và Huyên Huyên luôn luôn là nói thì sẽ làm, giống như giao kèo lúc trước, em có bảy đóa hoa hồng nhỏ thì sẽ dẫn em đi công viên giải trí vậy, nói thì phải giữ lời."
Huyên Huyên:...
Không, chị đừng mài
Tuy rằng trong lòng đã khóc thút thít một vạn lần, Huyên Huyên vẫn là run rẩy trèo khỏi chiếc ghế ăn cơm của trẻ con, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tô Vị Vi.
Ô ô ô, chị ơi, nể tình em ngoan ngoãn hiểu chuyện lại đáng yêu đến như vậy.
Xin hãy nhẹ tay -
Tô Vi Vi buồn cười nhìn Huyên Huyên biểu diễn.
Cô nhóc tuổi còn nhỏ, mà đã có xu hướng trở thành người diễn sâu rồi. Nhìn khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn mập mạp tràn đầy vẻ ảo não.
Giống côi
"Đến đây đi, Huyên Huyên, chúng ta đi hẹn hò.....
Huyên Huyên khóc thút thít bị Tô Vi Vi kéo đến phòng khách, đi bổ sung buổi hẹn chưa hoàn thành của bọn họ.
"Hai chị em thật là thân thiết."
Mẹ Tô nhìn thấy bóng dáng hai chị em tay nắm tay rời đi, thì vô cùng vui mừng.
A, gia đình đoàn kết yêu thương của bà ấy.
Tô Mạn Mạn:...1 (so —;)r
Ông ngoại Chu:...(Đ-)?
Ba Tô:...'Đều là nhờ vợ anh dạy tốt, em ăn nhiều cá vào."
Sau khi trải qua sự kiện đánh chú ba Tô, mối quan hệ tốt đẹp của ba Tô và mẹ Tô trở nên ngọt ngào, thuộc mức độ mà những đứa trẻ trong nhà đều xem đến chán ngấy.
Tô mẹ cười ngọt ngào, "Ừm, Lão Tô anh cũng ăn nhiều chút."
Bà nội Chu không xem nổi nữa.
"Con gái, bảo con ăn nhiều cá là để bổ não cho con, có hiểu không?”...
Phòng khách.
Tô Vi Vi cười tửm tỉm nhìn Huyên Huyên đang đảo mắt nhìn quanh.
"Huyên Huyên nè, em thật sự thích mấy con kiến nhỏ ở dưới lâu sao?"
Cả người Huyên Huyên đều chấn động.
Đến rồi.
Thời điểm quyết định số phận của em ấy đã đến rồi.
Là mặt cửa sổ tư quá, vẫn là tránh được một kiếp, liền nhìn một chút.
Em ấy phải úp mặt vào cửa sổ kiểm điểm, hay là vượt qua được chuyện này, thì phải xem lúc này rồi.
"Em... Em có thể thích được không ạ?”"
Huyên Huyên nhỏ bé, bật chế độ xin giúp đỡ -
Tô Vi Vi cố gắng không cười quá to.
Rất muốn chụp lại dáng vẻ này của Huyên Huyên, chờ đến lúc em ấy lớn thì cho em ấy xem.
Chỉ tiếc là điện thoại di động bây giờ không quá phổ biến, chứ đừng nói đến điện thoại thông minh.
Ừm, quyết định, ngày mai cô sẽ đi mua một chiếc máy ảnh có chức năng quay hình.
Trước khi Huyên Huyên lớn lên, cô nhất định có thể bảo tôn được một núi lớn lịch sử đen của Huyên Huyên.
"Khụ... Thích động vật nhỏ là đúng, thế nhưng, vì vậy mà lãng phí lương thực, còn rủ bạn nhỏ khác cùng nhau lãng phí lương thực, lại là không đúng."
Buồn cười thì buồn cười, giáo dục thì vẫn phải giáo dục.
Tô Vi Vi nghiêm túc giảng dạy cho Huyên Huyên.
"Chúng ta phải quý trọng lương thực, lúc trước em ở trong làng có thể nhìn thấy, mọi người đều phải ra đồng mỗi ngày, có phải rất cực khổ hay không?”
Huyên Huyên vặn vẹo cái đầu nhỏ mà nhớ lại, sau đó gật đầu thật mạnh.
"'Ừm"
"Vậy thì, lương thực mà các ông các chú vất vả cực khổ mới trồng ra được, cứ vậy mà lãng phí, có phải rất không đúng hay không?”
Huyên Huyên cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nào, gục đầu xuống, "Vâng."
"Còn có trứng gà, lúc trước khi chúng ta ở trong thôn, bà ngoại thường xuyên tiếc không dám ăn trứng gà, gà trong nhà đẻ trứng đều để cho chị và Huyên Huyên ăn, trứng gà có phải là thứ rất quý giá hay không?”
Huyên Huyên sắp khóc rồi, "Vâng."