Chương 185 - Lấy Độc Trị Độc
Chương 185 - Lấy Độc Trị ĐộcChương 185 - Lấy Độc Trị Độc
Thấy vậy, Tô Vi Vi cũng có chút không đành lòng.
Nhưng mà...
Hôm nay không đành lòng, ngày mai em ấy phải đến Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên.
Chuyện nên dạy vẫn phải dạy.
"Huyên Huyên biết trứng gà còn quý giá hơn, vì sao lại để Tiểu Hổ cầm ra khỏi nhà chứ? Hơn nữa sau khi trứng gà bị vỡ nát, đàn kiến nhỏ cũng không thể tha đi quá nhiều, phần dư lại đều ném vào trong bồn hoa, có phải là rất lãng phí hay không?”
"Ô ô ô, chị ơi, em sai rồi o(-)ol"
Cái tay mập của Huyên Huyên ôm lấy chân của Tô Vi Vi, cuối cùng cũng đã oà khóc.
Tô Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu đậu đinh, liền cảm thấy mềm lòng.
Lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt mũm mĩm của Huyên Huyên.
Nhẹ nhàng ôm Huyên Huyên, để thân hình mũm mĩm của em ấy tựa vào người cô, cho em ấy cảm giác an toàn.
"Huyên Huyên biết sai rồi, chị thật sự rất vui mừng, chứng tỏ Huyên Huyên là một đứa trẻ ngoan biết phân biệt phải trái, chỉ cần Huyên Huyên sau này không lãng phí lương thực nữa, thì vẫn là bảo bối ngoan ngoãn của mọi người."
"Vâng, Huyên Huyên, Huyên Huyên không bao giờ, không lãng phí, ách -'
Tiểu đậu đỉnh khóc đến nỗi bắt đầu nấc cục.
"Được rồi, vậy em giao kèo với chị, vê sau không thể lãng phí lương thực, càng không thể ép buộc các bạn nhỏ khác."
Tô Vi Vi giơ ngón út ra, cùng Huyên Huyên lập ra giao kèo trịnh trọng nhất của trẻ con — Móc ngoéo tay.
"Ách - vậy thì, em vẫn có thể cho con kiến nhỏ ăn chứ?"
Huyên Huyên vẫn còn nhớ thương mấy con kiến nhỏ trong bồn hoa dưới lầu.
"Được chứ."
Tô Vi Vi gật gật đầu.
"Nhưng mà, em không thể làm giống như trước, đem toàn bộ bánh bao và trứng gà đều cho kiến ăn, em có thể nói cho bà ngoại biết, để bà ngoại chuẩn bị một ít hạt gạo hoặc là vụn bánh mì cho em, đồng thời, Huyên Huyên cũng phải nói mấy người đàn em... Khụ, các bạn nhỏ cũng không được lãng phí lương thực, phải ăn uống đàng hoàng, quý trọng thành quả lao của các bác nông dân."
Huyên Huyên lúc này yên tâm rồi.
Trên gương mặt trẻ con mũm mĩm còn vương nước mắt, trong đôi mắt thì đã hiện ra ý cười.
“Huyên Huyên nghe lời ngoanl"
“Thật là ngoan."
Buổi hẹn hò ấm áp của hai chị em dừng lại tại đây. Bị...
Chuyện còn lại...
“Nhưng lúc trước Huyên Huyên đã làm sai, cho nên...'
Tô Vi Vi chỉ vào vị trí bên cạnh cửa sổ chuyên dùng để Huyên Huyên úp mặt vào cửa sổ tự kiểm điểm.
"Đi đi, Tiểu Huyên Huyên, hai mươi phút."
Huyên Huyên:... (Œ-8)...
Giáo dục em gái nhỏ, Tô Vị Vi yên lặng cho chính mình một like.
Lại là một ngày phòng tránh Huyên Huyên đi sai đường a.
Trở lại phòng ngủ, khóa trái cửa phòng lại, Tô Vi Vi lập tức vào trong không gian.
Trong không gian, mấy cái rương to nhỏ được để đại ở một bên.
Tô Vi Vi vốn chỉ cho rằng đây là chướng ngại vật mà bọn Trần Lão Nhị dùng để ngăn cản cảnh sát, nhưng bây giờ nghĩ lại thì...
Mở đại một cái rương ở trên cùng.
Tô Vi Vi hít hà một hơi.
Đây chẳng phải là bức tranh sơn thủy 128 vạn của Trương đại sư được mang đến lúc trước saol
Lại mở những cái rương khác ra xem.
Gốm màu thời Đường, thanh hoa thời Nguyên, định diêu bạch sứ thời Tống, lò Tuyên Đức thời Minh...
Quả nhiên đều là những món bảo vật trong buổi đấu giá lúc trước.
Mà trừ nhũng cái này ra, còn có không ít túi xách, bên trong... Thế nhưng toàn bộ đều là tiền mặt!
Thậm chí, Tô Vi Vi thậm chí còn tìm thấy cả một hộp tiên mặt trong một cái valil
Còn là vé xanh nữal
Trong thời đại này, tỷ giá hối đoái giữa vé xanh và vé đỏ là 8,2.
Trong cái hộp này có hơn 150 vạn tờ vé xanh, liền tương đương với hơn một ngàn vạn tờ vé đỏ...
Tô Vi Vi đột nhiên nhớ đến giọng nói tái nhợt suy yếu kia.
Món đồ vật quý giá nhất trong buổi đấu giá lân trước, chắc là cái chén con gà thời Minh mà Cố Dung Thời và ông ta tranh giành, cuối cùng được gọi giá đến 920 vạn.
Cho nên...
Cái hộp này, tám phân là của ông ta nhỉ?
Cũng chỉ có ông ta mới có thể giàu có đến như vậy.
Hơn nữa...
Nhìn mấy cái rương xung quanh, trái tim của Tô Vi Vi đập hơi nhanh.
Những cái này đều là tiền mặt và đồ cổ ở trong buổi đấu giá hôm qua, tất cả đều bị cô thu hồi rồi sao?
Cô xem như là... Thành công lấy độc trị độc rồi?