Chương 197 - Dễ Dụ Lắm
Chương 197 - Dễ Dụ LắmChương 197 - Dễ Dụ Lắm
Cậu hai Chu vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
"Cái... Cái kia... Nhưng cả nước có nhiêu cửa hàng như vậy, vậy phải cân bao nhiêu người chứ.'
"Chuyện này không cần nôn nóng, cháu từ sớm đã nói với người phụ trách của hãng Bella, nhiều cửa hàng như vậy chắc chắn không thể lập tức trang hoàng xong toàn bộ được, nhất định phải phân trước sau, chắc chắn phải trang hoàng các cửa hàng hàng đầu ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu trước, trong giai đoạn này, chúng ta sẽ rèn luyện đội ngũ, chờ các cửa hàng mặt tiền đó được trang hoàng xong, đội ngũ cũng được rèn luyện tương đối rồi, cậu có thể tiếp tục tuyển thêm đàn em, sau đó để những người cũ đã quen việc dẫn dắt đàn em, cậu sẽ trở thành Thái Thượng Hoàng rồi, oai phong biết bao nhiêu!"
Cậu hai Chu ngẫm lại.
Hình như thật sự có hơi đã.
Nhưng...
"Nhưng mà Vi Vi à, cậu cũng không biết quản lý người người khác, theo như cháu nói, sau này có nhiêu người như vậy, cậu cũng quản lý không nổi đâu, hơn nữa... Nhiều cửa hàng như vậy, cho dù phong cách giống nhau, nhưng mỗi cửa hàng đều phải thiết kế riêng biệt, một mình cháu cũng thiết kế không nổi đâu."
Sau khi cậu hai Chu động lòng, rất nhanh đã phát hiện... Vẫn là có bug.
Nghe được cậu hai Chu nói như vậy, từ đuôi mày đến khóe mắt của Tô Vi Vi đều là ý cười.
Người chê hàng mới là người mua hàng.
Cậu hai Chu có thể hỏi loại vấn đề này, thì chứng minh kịch bản đã thành công một nửa.
Tô Vi Vi cong cong môi.
"Cậu hai, có phải cậu đã quên anh họ Hướng Nam của cháu rồi không?"
Con trai độc nhất của cậu hai Chu, Chu Hướng Nam.
Đó chính là người có bằng cấp cao nhất ở nhà ông bà ngoại Chu cho đến hiện tại.
Vừa tốt nghiệp trường Đại học kiến trúc ở Tô Thành (hư cấu).
Bây giờ đang thực tập tại một công ty kiến trúc ở Tô Thành. Lần trước khi Tô Vi Vi đi Tô thành vốn là muốn đến gặp người anh họ Hướng Nam này, chỉ tiếc là anh ấy đi công tác ở bên ngoài, cho nên chưa gặp được.
Nhưng lại cũng nghe nói, anh họ Hướng Nam quá vất vả, rõ ràng cũng coi như là một nhân tài kỹ thuật, kết quả còn phải đi vác gạch ở công trường.
Cho nên... Lần này dứt khoát dụ dỗ luôn anh họ Hướng Nam đến đây luôn đi.
"Anh họ Hướng Nam của cháu vốn là học kiến trúc, vài vấn đề về thiết kế, hoàn toàn không thể làm khó được anh ấy, chỉ cần cháu nói chuyện với anh họ Hướng Nam, anh ấy làm thử một chút thì có thể hoàn toàn hiểu rõ rồi, hơn nữa anh họ Hướng Nam cũng có thể quản lý người khác rất tốt, sau này cậu hai có người nối nghiệp mình rồi đó."
Tô Vi Vi bây giờ còn nhớ rõ, cảnh tượng năm đó khi một nhà bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô ở dưới quê, cậu nhóc Chu Hướng Nam tổ chức những trẻ trong thôn liên tục thay phiên nhau ném phân trâu vào nhà ông bà Tô.
Ừm, khả năng tổ chức quản lý khá cao.
Cậu hai Chu:... Vi Vi đây là đang dụ dỗ cả nhà bọn họ sao?
Chính là...
Vì sao biết rõ là dụ dỗ, nhưng vẫn cảm thấy rất động lòng chứ?
"Nếu không thì... Cứ thử xem?!"
"Chuyện này chắc chắn là phải thử rồi ạI"
Tô Vi Vi nhìn thấy cậu hai Chu cuối cùng đã dũng cảm bước ra bước đầu tiên, liền lập tức chặn đường lui lại.
"Cậu hai cho dù là cậu muốn giúp cháu, vậy thì chắc chắn cũng phải thử trước rồi, cháu đã hứa hẹn với người ta, hơn nữa giai đoạn đầu chi phí do cháu bỏ ra, cậu cứ yên tâm chỉ cần đi về phía trước, không cần quay đầu lại... Không, không cần lo lắng!"
Cậu hai Chu:... Cậu nghi ngờ là cháu theo bản năng nói ra tiếng lòng.
Nhưng mà...
"Thật ra cậu hai đang đau lòng cho anh họ Hướng Nam phải không ạ? Lần trước cháu nghe nói anh họ Hướng Nam đi công trường vác gạch, khiến bả vai đều bị trây xước, mợ hai cũng lặng lẽ nói với cháu, buổi tối cậu cũng trộm khóc luôn rồi."
"Nói... Nói bừa!"
Cậu hai Chu lập tức phản bác.
"Cậu lần đó là vì bị gió làm cay mắt thôi!" "Đúng đúng đúng, cậu bị cay mắt ở trong chăn."
Tô Vi Vi liên tục gật đầu.
"Dù sao thì cháu cũng cảm thấy, gọi anh họ Hướng Nam về đây làm việc, đi theo bên cạnh cậu, cha con hai người đồng tâm hiệp lực, chắc chắn tốt hơn là tự bôn ba ở bên ngoài, đến lúc đó chúng ta kiếm tiền, mua nhà, có hộ khẩu, cưới vợt Tốt biết bao nhiêu."
Cậu hai Chu nhịn không được cũng đi theo gật đầu.
Đúng vậy.
Rất tốt đẹp.
Chính là...
"Vi Vi à, đáp ứng cậu hai một chuyện, cậu hai cái gì cũng không nói, liền cùng cháu làm việc."
"Chuyện gì ạ?”
"Về sau... Cháu có thể đừng dụ dỗ anh họ Hướng Nam của cháu như vậy được không? Nó dễ bị dụ lắm..."