Chương 205 - Đến Tìm
Chương 205 - Đến TìmChương 205 - Đến Tìm
Đào hố, khụ, không phải, là thuyết phục Giang Thụy xong, Tô Vi Vi bắt đầu bận bịu với hoạt động chào mừng tân niên.
Nếu muốn tổ chức một hoạt động lớn, vậy đương nhiên cần chuẩn bị rất nhiều thứ.
Cùng may có Chu Hướng Tây hỗ trợ, Đàm Oánh Oánh trưởng thành lên cũng rất nhanh.
Tô Vi Vi trực tiếp giao lại chức cửa hàng trưởng cho cô, cùng Chu Hướng Tây tập trung hoàn hoàn cho hoạt động lớn sắp tới.
Bận rộn đến bù đầu khiến Tô Vi Vi ít có thời thời gian dạy dỗ tiểu đậu đinh Huyên Huyên hơn trước, mắt thấy nhóc con ngày càng buông thả chính mình, Tô Vị Vi bèn âm thâm ghi lại từng lỗi một của em gái vào sổ nhỏ.
Tiểu Huyên Huyên, coi như nể tình mấy ngày nay em không phạm lỗi gì lớn, tha cho em vui vẻ vài ngày.
Chờ qua năm mới, chúng ta cùng nhau tính sổ.
Huyên Huyêrn:...
Bỗng nhiên lại có cảm giác lành lạnh.
Trong lòng nhảy dựng, cả người bất an.
Chị hai vạn tuế... Trước cứ tung hô một lân, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Chẳng qua, Tô Vi Vi bận bịu sự nghiệp, tự như đã quên mất một đoạn nhạc đệm nhỏ này.
Thẳng đến hôm thứ 7.
Tô Vi Vi cùng Chu Hướng Tây sau khi phát xong giấy tuyên truyền, chuẩn bị về nhà lấy đồ, vừa đi đến cửa tiểu khu đã nhìn thấy...
“Cháu không được đi! Cháu không được đi!"
Thím ba Tô Cao Lâm biểu tình tiêu tụy, đầu tóc vốn được chăm sóc kĩ càng giờ phút này rối bù lên, quần áo sạch sẽ đắt đỏ trên người cũng thay thành áo bông xuê xòa.
Cả người thoạt nhìn như già đi cả chục tuổi.
Trong khoảng thời gian này, thím ba Tô thật sự sống 1 ngày nhưng cảm giác dài như cả một năm, chồng bị bắt, em trai bị bắt, đến cha bà ta cũng bị đưa đi điều tra.
Thậm chí cả cục điện lực cũng bị vướng vào chuyện điều tra tham ô của chính phủ. Mỗi ngày bà ta ra cửa, đều phải đối diện với sự chỉ trỏ, soi mói của người khác.
Cảm giác giống như là thời thế xoay vẫn vậy.
“Thím ba, thím buông cháu ra trước đã.'
Tô Mạn Mạn cố gắng tránh khỏi bàn tay đang kìm chặt cô.
Nhưng tay của bà ta giống như kìm sắt, gỡ thế nào cũng không thoát ra được.
"Thím ba, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, thím bắt lấy cháu làm gì?"
Tô Mạn Mạn cũng rất bất ngờ.
Hôm nay cô cùng bạn học đi hiệu sách mua tài liệu, kết quả vừa đến cửa tiểu khu, đã bị Cao Lâm tóm lấy, còn khóc lóc không ngừng, giống như đã phải chịu sự ủy khuất thật lớn nào đó.
Nhưng Tô Mạn Mạn cô cũng rất ủy khuất nha, cô thậm chí còn không hiểu thím ba mình tính làm trò gì.
"Từ từ nói? Cháu bảo thím làm thế nào từ từ nói? Cả nhà thím từ lớn đến nhỏ đều bị người ta hãm hại, kết quả một người giúp đỡ cũng không có, thân là anh trai ruột nhưng mặt cũng không thèm ló, nếu không phải hôm nay thím tìm đến đây, còn không biết hóa ra nhà cháu sống tốt đến như vậy. Đều là anh em ruột, có cân đề phòng nhau tới mức vậy không, có phải là chỉ cân không nhìn thấy nhà thím thì mấy người liền vui vẻ phải không?"
Tô Mạn Mạn:...
Chuyện gì?
Chú ba bị bắt?
Là chuyện khi nào?
Hơn nữa sao lại bị bắt rồi?
So với Tô Vi Vi, Tô Mạn Mạn lại dốc lòng vào việc học nhiều hơn, thật sự không để ý chuyện bên ngoài, đến trong nhà có việc gì cô còn không quá rõ ràng, càng nói gì đến chú ba thím ba vốn xa lạ.
Nhưng mà...
Mặc dù không rõ nguyên nhân, Tô Mạn Mạn cũng không ngốc.
Nếu chú ba không làm chuyện gì sai, sao lại có thể bị bắt?
Còn nếu thật sự bị oan, vậy một đứa con gái như cô có thể giúp gì được chứ?
Huống chi... Năm đó chú ba đối xử với bọn họ như thế nào, Tô Mạn Mạn vẫn nhớ rất rõ ràng.
"Thím ba, cháu biết thím sốt ruột, nhưng càng như vậy lại càng không thể giải quyết được vấn đề, bây giờ thím quay về trước, chờ ba mẹ cháu về, cháu báo cho họ một tiếng, để họ đi tìm thím sau, được chứ?"
Trước tiên cứ đẩy ba mẹ ra chắn tạm đi.