Chương 206 - Bùi Cẩn
Chương 206 - Bùi CẩnChương 206 - Bùi Cẩn
Dù sao thím ba cũng là trưởng bối, cô bất mãn với bà ta thế nào cũng được nhưng ba mẹ lại không thể như vậy, đó là em trai với em dâu của họ, quan hệ địa vị đã thay đổi.
Ba mẹ hiện tại cũng không dễ bị bắt nạt như trước nữa, Tô Mạn Mạn tin hai người có thể xử lý tốt.
Cho dù không xử lý được... Trước cứ đuổi thím ba đi đã, còn việc có đi tìm bà ta không, không phải do ba mẹ cô quyết định sao.
Chỉ là...
Tô Mạn Mạn nghĩ tốt, nhưng Cao Lâm cũng không phải đèn cạn dầu.
"Có phải cháu muốn đuổi thím ba đi không? Thím nói cho cháu biết, không có khả năng, thím sẽ không đi đâu cả, nếu nhà cháu không giúp thím, thím chết cho mấy người xeml"
Khoảng thời gian này bà ta đã suy tính qua đủ loại biện pháp, nhưng tình cảnh lại càng ngày càng tệ.
Những người ngày thường vuốt mặt thân thiết với bà ta, bây giờ lại tránh như tránh tà.
Những người từng tung hô khen ngợi bà ta, bây giờ lật mặt chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thậm chí...
Bên cục điện đã muốn từ bỏ bà.
Nếu đến lúc đó, lớn nhỏ trong nhà đều bị bỏ tù, bà ta thì thất nghiệp, vậy phải làm sao bây giờ.
Dựa vào cái gì Tô gia có thể sống ở tiểu khu xa hoa như vậy, bà ta lại thê thê thảm thảm ngoài đầu đường xó chợ?
Nếu ba Tô mẹ Tô đã là anh trai chị dâu chồng bà ta, vậy bọn họ phải ra tay giúp đỡ.
Đừng hỏi suy nghĩ này có logic hay không, dù sao bà ta muốn vậy thì nó phải như vậy.
Thím ba Tô bày ra bộ dáng đồng quy vu tận khiến Tô Mạn Mạn sợ rồi, cũng khiến người xung quanh vốn tính lên can ngăn sợ rồi.
Kẻ hung dữ thì sợ tên bạo ngược, còn tên bạo ngược thì sợ chết. (2)
Thím ba Tô chính là người muốn chất. Ai dám lên?
Nhưng cố tình...
Còn có người dám.
'Buông tay.'
Tô Mạn Mạn hoảng loạn vô cùng, một bóng người giống như từ trên trời giáng xuống, kéo cô ra khỏi Cao Lâm đang điên cuồng và bảo vệ cô ở sau lưng.
"Bùi...Bùi Cẩn?"
Tô Mạn Mạn kinh ngạc nhìn bóng lưng vững chãi kia.
Đây không phải là Bùi Cẩn, người ở lầu trên mà cô từng gặp một lần sao?
Sao anh ấy lại...
"Em không sao chứ?”
Bùi Cẩn quay đầu nhìn lại, ánh mắt thanh lãnh đảo qua vết đỏ trên cổ tay Too Mạn Mạn, mày khẽ cau lại.
"Em quen bà ta sao? Có cần báo công an không?”
Dù sao cũng là cô gái nhỏ yếu đuối.
"Không, em không sao.'
Tô Mạn Mạn kéo ống tay áo che đi dấu vết trên cổ tay.
"Đây là thím ba em, hôm nay thím ấy có tâm trạng không tốt lắm... Cảm ơn anh vừa nãy đã giúp đỡ..'
Tô Mạn Mạn nhất thời thật sự không nghĩ ra xử lý Cao Lâm như thế nào.
Báo công an?
Bà ta chỉ là bắt nạt cô một chút, cũng chưa có hành vi gì quá đáng khác cả.
Tìm người nhà?
Ba mẹ cô đang ở ngoài cửa hàng, trong nhà chỉ có người già và trẻ con, chắc chắn không thể kéo bọn họ liên lụy vào.
Nhưng dựa vào chính cô...
Không được, Tô Mạn Mạn thật sự không dám tới gân Cao Lâm, nói đến thoát khỏi bà ta càng không thể nào.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Tô Mạn Mạn có chút tự trách mình vô năng.
Nếu Vi Vi ở đây thì tốt rồi.
Vô luận là chuyện gì Vi Vi cũng đều có thể xử lý.
Không đúng, cô mới là chị cả, sao có thể lại nghĩ đến việc để em gái ra mặt thay mình chứ?
Nghĩ lại một chút, nếu Vi Vi ở đây, em ấy sẽ nói gì?
Tô Mạn Mạn cố gắng tưởng tượng mình thành Tô Vi Vi.
Nếu cô là Vi Vi, cô sẽ nói...
"Thím ba, rông đến nhà tôm, sao thím ba lại tới đây? Chí Bằng của thím đâu?"
Đúng, Vi Vi nhất định dùng thứ thím ba để ý nhất bắt chẹt bà ta.
Khoan đã!?
Tô Mạn Mạn đột nhiên mở to mắt.
Câu nói vừa rồi kia, thật sự không phải do cô tưởng tượng ra.
Là...
Vi Vi sao?