Chương 212 - Món Tai Heo
Chương 212 - Món Tai HeoChương 212 - Món Tai Heo
Nhưng... Biển cả cũng là do vô số cái ao nhỏ tạo thành mà.
"Em muốn quen biết với thật nhiêu thật nhiều trai đẹp, em muốn làm bạn thân với tất cả những anh đẹp trai này!"
Sau đó cô mỗi ngày tìm anh đẹp trai cùng nhau ăn cơm.
Tô Vi Vi hạnh phúc lập ra một cái flag mới tinh.
Cố Dung Thời:...'Ha hả"...
"Đinh."
Thang máy tới rồi.
Tô Vi Vi còn đắm chìm trong sự tươi đẹp của cái flag vừa mới nãy.
Trên mặt mang theo ý cười, đẩy cửa nhà ra.
Cố Dung Thời đi theo sau lưng Tô Vi Vi, và cũng rất tự nhiên vào nhà Tô Vi Vi, và tìm thấy bà ngoại Chu đang bận rộn trong bếp.
"Bà ngoại Chu, cháu cùng Vi Vi đã về rồi, chị Mạn Mạn không có chuyện gì cả, một lát nữa thì sẽ trở về."
Bà ngoại Chu đang bận rộn làm món thịt kho, miếng thịt bắp bò lớn được thả vào trong nồi, bị nước kho thịt dìm không thấy nữa.
Trong nhà nhiều người như vậy, ngày thường còn đều thích ăn thịt, bà ngoại Chu cứ cách một đoạn thời gian đều sẽ nấu một ít món này.
Trước đó, bà ấy nghe được cuộc gọi từ nhân viên bảo vệ ở tâng dưới nói rằng có người ở cổng khu dân cư đang làm khó dễ cháu gái lớn của bà ấy, bà ngoại Chu định xuống nhà để giúp đỡ, nhưng lúc đó Cố Dung Thời đang ở nhà, anh nghe thấy được nên chủ động nhận giải quyết việc này.
Bà ngoại Chu nghĩ, chính mình tay già chân yếu, đi xuống, cãi không lại người ta ngược lại còn bị ngã một cái, vậy không phải là đi hỗ trợ, mà là đi gây thêm phiền toái cho con cháu.
Huống chi, đối phương chỉ có một mình thím ba Tô, dưới lầu còn có bảo vệ của khu dân cư, cộng thêm đứa nhỏ Cố Dung Thời này xuống dưới đó, chắc chắn không thể xảy ra được chuyện gì lớn, nên đồng ý rồi.
Nhưng trong lòng rốt cuộc có hơi bất an, dứt khoát tìm việc cho chính mình làm, nên xuống dưới bếp bận rộn rồi. Giờ phút này nghe Cố Dung Thời nói như vậy, bà ấy xem như hoàn toàn nhẹ nhõm rồi.
Hơn nữa...
Vi Vi cũng về nhà rồi?
Vậy chắc chắn là Vi Vi giải quyết chuyện đó.
Vi Vi thả ngựa, một cọng cỏ cũng không tha... À không, là một người đấu hai người.
Nhìn thấy Tô Vi Vi cũng đi vào phòng bếp, bà ngoại Chu vội vàng dò hỏi.
"Vi Vi, chị của cháu không có chuyện gì chứ, nghe nói là thím ba của cháu, là cô ta à?”
Bà ngoại Chu nhưng thật ra không lo lắng Tô Mạn Mạn đã làm sai chuyện gì, nhân phẩm của cháu gái lớn của mình như thế nào, bà ngoại Chu rất rõ ràng.
Bà ấy chỉ lo lắng đừng gây ảnh hưởng đến đứa nhỏ này.
"Bà ngoại yên tâm, là thím ba của cháu đó, vừa khéo ở dưới lầu đụng phải chị cháu, nhưng mà cháu đã đuổi thím ấy đi rồi, sau này thím ấy không đến đây nữa đâu."
Chủ yếu là không dám lại đến nữa.
"Thật sự là vợ của Tô Lão Tam."
Bà ngoại Chu cũng biết rất rõ hoàn cảnh của nhà họ Tô, nên nhanh chóng tiếp lời, càng biết rõ ràng mối quan hệ giữa thím ba Tô và nhà họ Tô là như thế nào.
Nếu Vi Vi nói là đã xử lý tốt, bà ngoại Chu cũng không hỏi nhiều nữa.
Không câm không điếc, không làm người một nhà.
Chỉ cần không phải loại chuyện lớn trời sập xuống, chuyện của con cháu thì cứ giao cho con cháu đi giải quyết.
"Tới, Vi Vi, bà ngoại hôm nay làm món bánh tai heo, còn cái gì táo kẹp hạch đào lần trước cháu nói, cháu nếm thử xem, có phải là như vậy hay không?”
Bà ngoại Chu cười vui vẻ bưng hai cái đĩa lớn ra.
'Oa...
Tô Vi Vi hạnh phúc nheo đôi mắt lại.
Đầu là món cô thích ăn.
Táo kẹp hạch đào không có gì đáng nói, nhưng bánh tai heo chính là một món tốn công sức để làm. Phải cho đường trắng, đường đen, sữa và trứng vào bột mì, nhào thành cục bột đường đen và cục bột đường trắng, sau đó phân biệt cán bột đường đen và đường trắng thành hai miếng bột mỏng hình vuông.
Sau đó xếp miếng bột đường đen lên trên miếng bột đường trắng, cuộn chặt lại rồi cho vào tủ lạnh để nó đông lại.
Khi đã gần đông cứng, lại đem cục bột đã đông lại ra, cắt ra thành từng miếng mỏng.
Cho vào nồi dầu nóng mà chiên ngập dầu, chiên đến khi dùng đũa khều nhẹ phát ra nghe tiếng va chạm "răng rắc răng rắc", thì vớt ra để ráo dầu, để nguội, là được món bánh tai heo.
Đây là cách làm từ xưa của người nhà nông, tốn thời gian tốn sức lực còn tốn dầu nữa.
Nhưng Tô Vị Ví lại thích ăn món này.
Lúc trước Tô Vi Vi luôn làm nũng bà ngoại Chu làm cho cô ăn, nhưng trọng sinh trở về, Tô Vi Vi biết món này quá phiên phức nên chưa từng mở miệng qua, lại không nghĩ rằng... Bà ngoại Chu vậy mà lại chủ động nấu món này.
"Bà ngoại, bà tốt với cháu quá, cháu yêu bà nhất."