Chương 215 - Cuồng Thâm Mắt
Chương 215 - Cuồng Thâm MắtChương 215 - Cuồng Thâm Mắt
Cố Dung Thời duỗi tay xách Tiểu Huyên Huyên đang chuẩn bị tiếp tục làm nũng bán manh lên.
"Huyên Huyên, chị Vị Vi của em cũng đang ở nhà."
Một câu thôi đã khiến Tiểu Huyên Huyên vẫn còn đang giấy giụa muốn đi hưởng thụ một chút cảm giác được mỹ nam đút cơm cho ăn lập tức dừng lại.
Trông hệt như một con mèo nhỏ bị túm lấy cổ, héo héo mà thu hồi móng vuốt lại.
Chị Vi Vi của bé cũng ở nhà?
Vậy không đi nữa.
Bé rất ngoan nha.
"Cốc cốc cốc."
Cố Dung Thời xách theo Tiểu Huyên Huyên đi gõ cửa phòng Tô Vi Vĩ.
"Cố Dung Thời anh đang làm gì vậy?"
Tô Vi Vi ôm Huyên Huyên, một lớn một nhỏ mở to hai mắt nghi hoặc nhìn Cố Dung Thời.
"Em...Dạy dỗ lại em gái em cho tốt."
"A2"
Tô Vi Vi hoang mang.
Dạy dỗ cái gì?
"Chẳng lẽ Huyên Huyên lại làm sai cái gì rồi à?"
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Tô Vi Vi, Tiểu Huyên Huyên liên tục lắc lắc đầu.
Khuôn mặt trẻ con béo núc ních đều vì cô bé lắc đầu quá mãnh liệt mà run lên không ngừng.
"Không có, em không có!"
"Em là bé con ngoan ngoãn nhất."
"Cố ca ca, là anh hãm hại em -”
Huyên Huyên đều muốn khóc luôn rồi.
Hu hu hu. Anh Cố quá xấu xa rồi, chẳng những trước nay đều hung dữ không muốn đút cơm cho cô bé ăn, bây giờ còn ngăn cản anh đẹp trai khác đút cho cô bé. Cố Dung Thời làm lơ Tiểu Huyên Huyên đang khóc chít chít, "Con bé muốn tìm Bùi Cẩn tú sắc khả san."
Tô Vi Vi:...
"Tiểu Huyên Huyên, dũng khí của em cũng rất lớn nha."
Chị Vi Vi của em cũng chỉ có tà tâm chứ cũng không dám có tặc gan, vậy mà em đã bắt đầu muốn hành động?
Quả nhiên không hổ là Tô Huyên Huyên đời sau có thể hút thuốc, uống rượu còn uốn cả tóc.
Huyên Huyên:..
"Chị hai, thật ra chúng ta có thể đi cùng nhau..."
Tô Vi Vi:... Thật ra cô cũng hơi động tâm nha -
Cô bạn nhỏ, em rất biết hành động đó.
Nhưng mà, nhìn sắc mặt Cố Dung Thời đứng bên cạnh đã sắp biến thành đáy nồi, Tô Vi Vi vẫn hiên ngang lẫm liệt từ chối lời mời tràn đây dụ hoặc này -
"Chị mà là loại người muốn người khác đút cơm cho ăn sao?"
Chị chỉ cần ngắm mỹ nam thôi là được rồi.
"Được rồi Huyên Huyên, để chị dạy lại cho em cái gì là không ăn đồ vật do người lạ cho.
Tô Vi Vi cười tủm tỉm mời Cố Dung Thời rời khỏi phòng mình, đảm bảo với anh cô sẽ dạy dỗ lại Tiểu Huyên Huyên thật tốt.
Chỉ là...đóng cửa lại, Tô Vi Vi cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Tại sao cô phải đảm bảo với Cố Dung Thời?
Không biết tại sao lại cảm thấy...
Cố Dung Thời giống như cha của cô vậy nhỉ?
(Ba Tô ở phương xa khóc chít chít...Cố Dung Thời là cha của Vi Vi, vậy ông ấy thì sao, ông ấy thì sao?)
Tô Vi Vi ở trong phòng dạy dỗ lại Tiểu Huyên Huyên, chỉ là...
Dạy dỗ rồi lại dạy dỗ, hai chị em dạy dỗ đến mức đều lăn ra giường ngủ mất.
Chờ đến khi đồ ăn nấu xong tỏa hương khắp nơi, Tô Mạn Mạn đi kêu hai em gái của cô ấy ra ăn cơm lại nhìn thấy cả hai chị em Tô Vi Vi và Tô Huyên Huyên đều đang dựa đầu vào nhau ngủ say sưa.
Hai cô bé một lớn một nhỏ đều ngủ đến mặt mũi đỏ bừng, nhìn rất đáng yêu.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Tô Mạn Mạn bỗng nhiên có xúc động muốn lưu lại cảnh này.
Nhưng hiện tại điện thoại di động còn chưa phổ biến, càng đừng nói đến điện thoại thông minh. Vậy nên, Tô Mạn Mạn cũng chỉ có thể nhìn nhiều thêm một lúc rồi cười bước đến gân nhẹ nhàng đẩy Tô Vi Vi.
"Vi Vi, dậy ăn cơm chiều thôi."
"Không... Tiểu tiên nữ đều là uống sương sớm mà lớn lên."
Tô Vi Vi mơ mơ màng màng quơ quơ tay.
Tiểu Huyên Huyên bên cạnh cũng quơ quơ tay theo.
"Tiểu, tiểu tiên nữ không cần ăn cơm cơm..."
Tô Mạn Mạn vừa bực mình vừa buồn cười.
Hiện tại cô ấy đã biết, tính tình đỏm dáng yêu cái đẹp này của Huyên Huyên là từ đâu học được.
Đang muốn duỗi tay tiếp tục đánh thức hai cô em gái, chỉ là...
Tô Mạn Mạn bỗng nhiên nhìn thấy hai quâầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Tô Vi Vi.
Trong khoảng thời gian này, Vi Vi chuẩn bị cho hoạt động sắp tới của thời trang Bella có bao nhiêu vất vả cô ấy đều thấy đều nhìn thấy được.
Ngày thường đều phải đi học, chỉ có thể thừa dịp buổi tối và thời gian cuối tuần làm các loại chuẩn bị.
Lớn là các kế hoạch cho hoạt động kinh doanh, nhỏ là bản thảo tuyên truyền, cho dù là một cái chấm câu thì Vi Vi đều muốn làm đến mức hoàn mỹ nhất.