Chương 217 - Chu Hướng Nam
Chương 217 - Chu Hướng NamChương 217 - Chu Hướng Nam
Bỗng nhiên phát hiện ra chuyện này, sau đó lúc Tô Vi Vi ăn cơm có chút tâm thần không yên, ngay cả †ú sắc khả xan trước mặt cũng quên ngắm chỉ luôn máy móc và cơm vào miệng.
"Đừng chỉ lo ăn cơm, ăn đồ ăn nhiều một chút."
Cố Dung Thời dùng đũa dùng chung gắp cho Tô Vi Vi mỗi món ăn một ít.
Trong lòng lại cảm thấy rất vừa lòng.
Ừ, lúc ăn cơm Tô Vi Vị chưa từng nhìn Bùi Cẩn lấy một cái.
Biểu hiện không tồi, đáng được khen thưởng.
"Vi Vi à, có phải em có tâm sự gì không?"
Tô Mạn Mạn cũng phát hiện em gái hôm nay biểu hiện có hơi không giống bình thường, nên quan tâm hỏi thử.
"A? Em, em không có tâm sự gì cả."
Tô Vi Vi sao có thể nói cô đột nhiên phát hiện Cố Dung Thời không biết từ lúc nào đã dung nhập vào sinh hoạt của mình.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Đời trước cho dù cô có thích soái ca thế nào thì cũng chỉ là thích nhìn soái ca, muốn cùng soái ca đi ăn.
Nhưng quay đầu sẽ quên mất, càng đừng nói đến để đối phương dung nhập vào sinh hoạt của bản thân.
Không phải là cô có ý tưởng không an phận gì đối với Cố Dung Thời chứ?
Không có khả năng, không thể nào có khả năng này.
Cố Dung Thời trong mắt cô chỉ là một em trai nhỏ.
Sao cô lại có thể có ý tưởng này?
Nhất định là do khoảng thời gian này cô quá bận rộn.
Đâu óc đều hư luôn rồi.
"Em, em chỉ là đang suy nghĩ anh họ Hướng Nam sao còn chưa đến đây? Không biết có xảy ra chuyện gì hay không thôi."
Từ lúc cậu hai gọi điện thoại bảo anh ấy lại đây cũng đã được một khoảng thời gian rồi, nhưng hiện tại Chu Hướng Tây còn chưa đến thành phố hàng đưa tin nữa.
Tốc độ này có hơi chậm nhai
Nhưng mà...
"Đinh linh linh"
Vừa dứt lời, chuông điện thoại trong phòng khách cũng đồng thời vang lên. Chu Hướng Tây bị Tô Vi vi nhắc mãi lúc này cũng đã đến cửa tiểu khu.
Chu Hướng Nam năm nay hai mươi ba tuổi, đầu để tóc ngắn, thân hình có hơi gầy. Cả người thoạt nhìn rất sạch sẽ, ôn hòa lễ độ.
Quả nhiên là sinh viên đại học duy nhất hiện tại của nhà họ Chu.
Hình tượng mười phần phù hợp.
Đi vào nhà họ Tô, nhìn thấy phòng ở rộng rãi, trong nháy mắt Chu Hướng Tây rất kinh diễm.
Lúc trước ở trong điện thoại anh ấy đã nghe ba mình nói qua, hiện tại cuộc sống của cả nhà cô nhỏ trôi qua rất tốt.
Bây giờ nhìn thấy, quả nhiên như thế.
Công việc của Chu Hướng Nam có liên quan đến địa ốc, vậy nên hiện tại vừa nhìn cho dù là vị trí địa lý hay bố cục bên trong của căn nhà này còn cả hoàn cảnh của tiểu khu đều thuộc hạng nhất.
Có thể trong một căn nhà lớn như vậy, có thể thấy cuộc sống của cô nhỏ hiện tại thật sự đã tốt hơn rất nhiều.
Đây là chuyện tốt.
Chu Hướng Nam bỏ túi lớn trong tay xuống, bắt đầu lấy ra những đồ vật khác nhau mà anh ấy đã chuẩn bị để làm quà tặng cho người nhà.
Bà ngoại Chu, ông ngoại Chu, cả nhà cậu cả, cậu hai, mợ hai, ba Tô, mẹ Tô, ba chị em nhà họ Tô, thậm chí là khách mời thường chú của nhà họ Tô như Cố Dung Thời cũng đều có một phần quà tặng nhỏ.
"Cháu, đứa nhỏ này mua nhiều như vậy làm gì?"
Bà ngoại Chu có chút đau lòng nói, nhưng trên mặt lại đều là ý cười.
Đây là cháu trai hiếu kính bà ấy, sao lão nhân gia có thể không thích cho được.
"Bà nội, đây là do cháu làm thuê bên ngoài mua kiếm tiền mua, bà cứ yên tâm dùng. Chu Hướng Nam tươi cười ôn hòa, không có nói ra vì để mua những quà tặng này anh ấy đã đem tiền mình kiếm được tiêu đến gần như không còn.
Tuy tiền này anh ấy tích cóp rất lâu mới được chừng đó, nhưng tiêu tiền mua quà cho người nhà nên cũng không cần so đo cái gì.
"Anh họ, thật tốt quá, cuối cùng anh cũng đã đến đây."
Tô Vi Vi nhìn Chu Hướng Tây ôn hòa hữu lễ, chỉ cảm thấy...Đại tướng tâm phúc của cô rốt cuộc đã đến.
"Đội ngũ trang hoàng bên kia, cậu hai đã chuẩn bị không sai biệt lắm. Chỉ cần chờ anh đến là chúng ta đã có thể đại triển quyền cước rồi."
Nhân phẩm của cậu hai vẫn rất là đáng tin, anh em xung quanh đều tin tưởng ông ấy vậy nên đội ngũ trang hoàng rất nhanh đã chuẩn bị xong.