Chương 227 - Hái Hoa Tặc
Chương 227 - Hái Hoa TặcChương 227 - Hái Hoa Tặc
"Vi VII
Tô Mạn Mạn từ xa đã nhìn thấy Tô Vi Vi.
Trong đám người, em gái của cô ấy chính là người xinh đẹp nhất!
Thật sự khiến cho mọi người có thể nhìn thấy cô từ ánh mắt đầu tiên.
Tô Mạn Mạn vui vẻ chạy về phía hạnh phúc của mình... Không, là em gái của mình.
"Chị, chị không phải là cùng ba mẹ về nhà sao?”
Tô Vi Vi rút lại bàn tay muốn lấy một chút điểm tâm để thỏa mãn cơn thèm của mình trước, nhìn người chị đã đi rồi trở lại một cách kỳ lạ.
Sau đó...
Cũng nhìn thấy Bùi Cẩn đi theo đằng sau Tô Mạn Mạn cùng đến đây.
Wow, anh đẹp trai ôn nhuận như ngọc cũng đến đây.
Nhìn thấy anh đẹp trai, cảm giác mệt mỏi trên người đều tiêu tan cả đó.
Ngắm nhìn vẻ ngoài đẹp trai của anh ta lại ăn thêm hai miếng điểm tâm, chắc chắn cả người sẽ tràn ngập lực lượng đó.
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Vi Vị yêu cái đẹp.
Nhưng mà...
"Vi Vi, chị tình cờ gặp Bùi Cẩn ở cửa, anh ấy nhờ chị giúp chọn quà cho ông ngoại bà ngoại của anh ấy."
Cái gì?
Tô Vi Vi nhanh chóng chuyển từ chế độ mê trai sang chế độ thám tử.
"Bùi Cẩn nhờ chị giúp chọn quà? Còn là cho ông ngoại bà ngoại của anh ấy?"
Hướng ởi của tình tiết này, không đúng lắm.
Tô Vi Vi theo bản năng dùng ánh mắt dò thám nhìn về phía Bùi Cẩn.
Người này, có gì đó sai sai.
"Anh phải mua quà tặng cho trưởng bối ạ? Chuyện này chị em không hiểu lắm, vẫn là giao cho em đi.”
Tô Vi Vi cười tửm tỉm kéo Tô Mạn Mạn ra phía sau lưng mình. "Không biết anh muốn mua cái gì? Em rất quen thuộc với nơi này, anh hỏi em là được rồi."
Để tôi dò thám mục đích của anh.
Xem anh rốt cuộc là sói hay là cừu.
Tô Vi Vi nói xong liền chuẩn bị dẫn Bùi Cẩn đi, nói chuyện riêng.
Chỉ là, có người càng nhanh hơn cả cô.
"Vi Vi em còn phải ở đây chờ việc kinh doanh quần áo mà, Bùi Cẩn nếu muốn đi mua quà cáp, vẫn là để tôi dẫn đi cho."
Ý cười của Cố Dung Thời không đến đáy mắt.
"Bùi Cẩn, chúng ta đi thôi."
"Từ từU
Tô Vi Vi giữ chặt Cố Dung Thời lại.
"An làm gì còn có thời gian đi dạo phố chứ, anh không phải còn phải tranh thủ thời gian lên máy bay à? Vẫn là nhanh đi đi, đừng bỏ lỡ thời gian."
Tô Mạn Mạn nhìn thấy Vi Vi và Cố Dung Thời tranh nhau muốn đi giúp đỡ, trong lòng càng cảm động.
Vi Vi và Cố Dung Thời, đều là đứa trẻ ngoan.
Không hổ là Vi Vi, chính là nhiệt tình như vậy.
Hơn nữa bạn bè mà em ấy chơi chung cũng nhiệt tình như vậy.
"Vi Vi, Tiểu Cố, các em không cần tranh nhau nữa, các em ai bận sự nghiệp thì bận sự nghiệp, bận về nhà thì nhanh chóng về nhà đi, vẫn là để chị đi với Bùi Cẩn, Vi Vi, bọn chị đến đây chủ yếu là muốn hỏi thử lá trà ở trong nhà em mua ở đâu vậy? Có thể cho chị thông tin liên lạc được hay không? Mặt khác, em rất quen thuộc với trung tâm thương mại, em có thể giới thiệu giúp bọn chị vài cửa hàng quần áo thích hợp để mua quà tặng cho người cỡ tuổi bà ngoại được không?"
Tô Mạn Mạn nhanh chóng lấy được đáp án ở chỗ Tô Vi Vi, cũng không dám chậm trễ việc làm ăn của em gái nữa, liền trực tiếp kéo Bùi Cẩn rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, đặc biệt là cái tay kéo cổ tay người khác của chị gái nhà mình.
Đôi mắt của Tô Vi Vi đúng thật là sắp phát ra lửa rồi.
"Đừng nhìn nữa, đã đi xa rồi." Cố Dung Thời nỗ lực khắc chế làm cho giọng nói của mình không quá chua.
Sao vẫn còn đang xem?
Còn không thu hồi tâm mắt?
Cái tên Bùi Cẩn kia hấp dẫn người khác như vậy sao?
"Anh không hiểu!"
"Sao tôi lại không hiểu chứ? Chẳng lẽ không phải là em tiếc nuối Bùi Cẩn rời đi sao?"
Cố Dung Thời cảm thấy, chính mình cũng chưa bao giờ có được đãi ngộ như vậy.
"Em tiếc nuối Bùi Cẩn rời đi lúc nào chứ? Em bây giờ hận không thể cách Bùi Cẩn thật xa, đừng có bất kỳ mối quan hệ nào với người nhà của eml"
Tô Vi Vi sắp không khống chế không được âm lượng của chính mình!
Ừm?