Chương 245 - Ưu Thế
Chương 245 - Ưu ThếChương 245 - Ưu Thế
Mợ cả thấy vậy thoáng đau lòng cho ông ngoại Chu trong nháy mắt, nhưng tưởng tượng đến chỗ tốt của có lao động chọn mua miễn phí... Bà ấy yên lặng nhắm cả hai mắt lại.
Không tận mắt nhìn thấy cha chồng gặp xui xẻo, bà ấy vẫn là một cô con dâu hiếu thảo.
"Đương nhiên,
Tô Vi Vi lại bổ sung một câu.
"Đương nhiên nếu như ông ngoại làm việc thật tốt, vậy sẽ để ông ngoại nhận chức quản lý mua sắm vật tư của cửa hàng thịt kho nhà chúng ta. Đến lúc đó ông ngoại cũng sẽ được nhận tiền lương, mà tiền lương chính là tiền của bản thân mình, ông ngoại muốn tiêu như thế nào thì có thể tiêu như thế đó."
Chỉ cần không bị bà ngoại Chu tịch thu mất là được.
Nhưng hiện tại ông ngoại Chu làm sao có thể nghe thấy nửa câu còn lại trong lòng Tô Vi VI.
Ông ấy nghe thấy bản thân sẽ được nhận tiền lương đã lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ông ấy còn chưa từng trải qua hương vị được nhận tiền lương đâu.
Chắc hẳn là rất thơm phải không?
Thì ra Vị Vi nói phải bị trừng phạt chỉ là đạn mù.
Dụng ý chân chính của Vi Vi chính là muốn trả tiền lương cho ông ấy!
Quả nhiên đây mới là Vi Vi mà ông ấy yêu nhất.
Vi Vi của ông ấy đã trở lại.
Không, là vẫn chưa từng biến mất.
Có tiền lương dụ hoặc ông ngoại Chu lập tức nhiệt tình mười phần, nhận lấy danh sách mua sắm đồ ăn liền nhanh chóng ra cửa.
Cả người đều tràn ngập năng lượng.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Cố Dung Thời và Bùi Cẩn:...
Thì ra đây chính là cuộc sống hàng ngày của nhà họ Tô sao?
Quá... Quá là đặc sắc. Vẫn là Cố Dung Thời có kinh nghiệm hơn.
"Ông ngoại Chu, để cháu đi với ông. Đồ vật trong danh sách cần mua rất nhiều, để cháu đi theo sách đồ phụ ông ạ."
Bùi Cẩn mang đến cho Cố Dung Thời cảm giác nguy cơ quá nặng.
Hiện tại anh thấy mình cần phải biểu hiện thật tốt, có thể nhiêu thêm một người trợ giúp cũng là chuyện tốt.
Từ bây giờ, Cố Dung Thời đã muốn bắt đầu phòng ngừa chu đáo cho một ngày nào đó trong tương lai.
Còn Bùi Cẩn thì lúc này vẫn còn đang hơi hoảng hốt nên có chậm hơn nửa nhịp.
Nhưng cũng rất nhanh đã phản ứng lại.
Đi theo tiền bối chắc chắn sẽ không sail
Nếu Cố Dung Thời muốn chủ động biểu hiện, vậy anh ấy cũng không thể lạc hậu.
Huống hồ những nguyên liệu nấu ăn đó còn là vì chuẩn bị cho bà ngoại Chu nấu món kho hay sao.
Anh ấy cũng muốn đi theo xách đồ.
"Ông ngoại Chu, để cháu đi cùng với ông cho ạ. Cố Dung Thời còn nhỏ tuổi nên sức không lớn. Cháu đã trưởng thành, khỏe mạnh hơn để cháu đi theo xách đồ cho ông nhé.'
Tuổi tác lớn hơn.
Đây chính là ưu thế mà cả đời Cố Dung Thời cũng không thể đuổi kịp anh ấy.
Cuối cùng, ông ngoại Chu dẫn theo cả Cố Dung Thời và Bùi Cẩn ra ngoài chọn mua đồ ăn.
Lúc này Tô Vi Vi mới đưa mắt nhìn về phía Tiểu Huyên Huyên đang trốn sau chậu hoa.
Tiểu đậu đỉnh, em có biết là hiện tại em lại béo lên rồi không?
Em cho rằng một chậu hoa nho nhỏ có thể che chắn thân hình khổng lồ của em sao?
Đáp án tất nhiên là không.
Em so với ông ngoại còn bại lộ sớm hơn cơ.
"Huyên Huyên, xuất hiện đi." Tô Vi Vi cười tửm tỉm vẫy tay với cô bé.
Đến phiên em rồi nha, Tiểu Huyên Huyên.
Tiểu bụ bẫm đang trốn sau chậu hoa bỗng nhiên cứng đờ cả người.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi cọ xát đi ra.
"Chị hai?"
Tiểu Huyên Huyên cố gắng phóng ra ánh mắt manh manh đát, chỉ hy vọng có thể thoát được một cái mạng chó.
Nhưng mà...
Khi Tô đại ma vương Vi Vi đối mặt với đôi mắt bọc đường ấy, trước nay đều là ăn xong vỏ bọc thường sau đó sẽ dùng đạn pháo bắn lại.
"Tuy rằng Huyên Huyên rất đáng yêu, nhưng mà đáng yêu cũng không thể dùng thay cơm mà ăn nha. Lại càng không thể là lí do ngăn cản trừng phạt việc em phạm phải sai lầm."
Huyền Huyên: đùi chị Vi Vi vừa thô vừa to nên khó ôm quá.
"Nói thẳng xem có phải chính em là người cổ động ông ngoại mua khoai lang nướng hay không?”
"Dạ phải..."