Chương 244 - Ông Ngoại Chu Tham Ô
Chương 244 - Ông Ngoại Chu Tham ÔChương 244 - Ông Ngoại Chu Tham Ô
Vài phút sau, trong nhà họ Tô vang lên tiếng hét tràn đây giận dữ của bà ngoại Chu.
Thật là không nghĩ tới.
Thế nhưng còn có kinh ngạc ngoài ý muốn.
Việc buôn bán thịt kho còn chưa bắt đầu, trước tiên đã phát hiện ra một tên trộm trong nhà.
"Ông nói thử xem, tôi ngày thường có để ông thiếu ăn hay là thiếu uống? Ông cái lão già này vậy mà cũng không thầy dạy cũng tự biết tham ô?
Một tay bà ngoại Chu cầm chày cán bột tức giận tới mức muốn sùi bọt mép.
Ông ngoại Chu muốn khóc vô cùng.
Ông ấy... Như thế nào lại chưa đánh đã khai?
Rõ ràng là bà ấy còn chưa phát hiện cái gì nha.
Hiện tại thì tốt rôi, chính ông ấy tự chui đầu vào rọ.
Nhưng mà...
Ông ngoại Chu vẫn rất giảng nghĩa khí, không hề khai ra đồng bọn của ông ấy là bạn nhỏ Tiểu Huyên Huyên.
Tốt nhất vẫn là để mình ông ấy gánh vác hết tất cả đi...
"Tôi sai rồi o(T-T) 3"
"Bà phạt tôi đi.'
Dù sao đòi tiền thì không có, còn muốn mạng thì có một cái.
Ông ấy, chính là luôn bằng phẳng như vậy.
Ở gần đó, Tiểu Huyên Huyên đang trốn sau một chậu hoa.
Một bên tự ôm lấy bản thân nhỏ bé, đáng thương, bất lực của mình một bên lại cảm động đến nước mắt thành sông o(-r)o.
Giờ phút này, hình tượng ông ngoại Chu trong lòng cô bé vô cùng vĩ đại.
Tô Huyên Huyên xin thề... (V')W
Sau này cô bé sẽ không bao giờ ghét bỏ ông ngoại Chu không có tiên nữa.
Nhìn ông ngoại Chu xem, vì một chút tiên mà đáng thương biết bao nhiêu. Quả nhiên...
Trong nhà này, vẫn là phải ôm chặt đùi chị Vi Vi của bé.
Chị Vi Vi có tiền nhất.
Tô Vi Vi cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển trở nên thần kỳ như vậy.
Ông ngoại, không nghĩ tới thế nhưng ông cũng là một thiên tài tính toán nha.
Đã qua lâu như vậy, thế nhưng ông ngoại Chu lại có thể bảo quản tiền tham ô tốt như vậy. Nếu không phải hôm nay tố chất tâm lý ông ấy không tốt, chủ động khai báo vậy chưa chắc bà ngoại Chu đã phát hiện ra được.
Về khía cạnh nào đó có thể nói, ông ngoại Chu cũng là một nhân tài nha.
'Khụ.'
Tô Vi Vi ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Huyên Huyên đang trốn đằng sau chậu hoa cũng run lên một cái.
Tuy rằng... Tuy rằng cô bé rất muốn ôm đùi của chị Vi Vi.
Nhưng... Nhưng mà cô bé cũng rất sợ chị Vi Vị nha.
Cô bé sợ hãi chị Vi Vi cười, sợ hãi chị Vi Vị ho khan, sợ hãi chị Vi Vi vẫy tay với cô bé cũng rất sợ chị Vi Vi đột nhiên đối xử tốt với cô bé nha.
"Bà ngoại, bà nhìn ông ngoại cũng đã sâu sắc nhận ra sai lầm của bản thân rồi, nếu không bà tha thứ cho ông ngoại một lần thôi nhé?”
Ông ngoại Chu lập tức hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Tô Vi Vĩ.
Vẫn là Vi Vi tốt nhất.
Vào thời khắc mấu chốt, cũng chỉ có Vi Vi nguyện ý nói chuyện giúp ông ấy.
Xem thử đồng lõa còn lại của ông ấy kìa.
Hiện tại vẫn còn đang trốn sau chậu hoa.
Ông ấy lưu lạc đến tình trạng này đều là vì ai nha?
Vì ai nha?
Tiểu Huyên Huyên nước mắt lưng tròng thò đầu ra từ đằng sau chậu hoa, lắc lắc đầu với ông ngoại Chu.
Không, ông ngoại, ông không biết chị Vi Vi đáng sợ đến mức nào đâu.
Ông ngoại có khi ông sẽ nhanh chóng được biết đến đó. Không hổ là chị em ruột, mặc dù chỉ mới hai tuổi nhưng Tiểu Huyên Huyên lại hiểu rất rõ tính cách của Tô Vị Vi.
Quả nhiên...
"Nhưng mà, ông ngoại làm như vậy thật sự là không đúng cho lắm, rất dễ dàng tạo ra mâu thuẫn gia đình, vậy nên cháu cảm thấy... cần phải có một chút trừng phạt gì đó. Vì thế trong khoảng thời gian sắp tới ông sẽ phụ trách việc chọn mua nguyên vật liệu làm đồ kho được không ạ? Bà ngoại sẽ giám sát ông ngoại, nếu phát hiện ông ngoại lại tái phạm lần nữa thì sẽ xử lý hai tội một lần luôn nhé?"
Ông ngoại Chu:... Không, cháu không phải là Vi Vi mà ông yêu nhất, mau đem Vi Vị trả lại cho ông!
Bà ngoại Chu vừa lòng gật đầu.
Không tôi, không tôi.
Tự nhiên lại có một lao động mua đồ miễn phí, có lời!