Chương 243 - Bị Phát Hiện?
Chương 243 - Bị Phát Hiện?Chương 243 - Bị Phát Hiện?
Cố Dung Thời giúp bà ngoại Chu uyển chuyển từ chối quà cáp: "Chuyện này không hay lắm đâu, chẳng qua chỉ là một hộp trà mà thôi, Bùi Cẩn anh đem nhiều đồ đến đây như vậy, ngược lại thì sau này bà ngoại Chu muốn cho anh cái gì cũng sẽ không tự nhiên đâu.
Không nhận quà cáp của anh, liền đại biểu nơi này không chào đón anh, ngày thường anh sẽ ít đến.
Bùi Cẩn tiếp tục kiên trì: "Cũng không chỉ là vì một hộp trà, chủ yếu là vì cảm ơn bà ngoại Chu đã chăm sóc cháu trong khoảng thời gian này, nhà cháu... Tóm lại, là bà ngoại Chu khiến cháu cảm nhận được tình thân hiếm có, cháu chỉ là cảm thấy bà ngoại Chu hẳn là sẽ thích mấy món đồ này."
Vì một miếng ăn, Bùi Cẩn ngay cả chiêu tỏ ra đáng thương này cũng dùng đến.
Cố Dung Thời âm thâm cắn răng:... Anh ta định dùng hết một lượt mấy thủ đoạn của bản thân sao?
"Nếu như vậy, vậy thì tôi đại diện cho bà ngoại Chu cảm ơn anh, nhưng mà trong nhà có chút chuyện, anh xem...'
Anh có phải có thể đi rôi hay không?
Cố Dung Thời trên mặt đang cười, trong lòng lại đang rít gào.
Người này chính là kẻ địch lớn cả đời của anh.
Cần phải nghĩ cách để anh ta nhanh cho rời khỏi đây.
Bằng không, một ngày nào đó cách làm của người này sẽ khiến Vi Vi nghi ngờ chính mình.
Đang nghĩ ngợi tới Tô Vi Vi, Cố Dung Thời liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau vọng đến.
"Cố Dung Thời, các anh đang làm gì vậy?"
Tô Vi Vi nhăn mày nhìn hai người trước mắt đang đối chọi gay gắt.
Tại sao cô luôn cảm thấy không khí khi hai người này đối mặt với nhau luôn quái quái thế nào ý nhỉ?
"Không có gì.'
Cố Dung Thời theo bản năng trả lời qua loa.
Tất nhiên anh sẽ không để Vi Vi biết được dụng tâm hiểm ác của Bùi Cẩn. Tên Bùi Cẩn này tốt nhất là để anh xử lý trong âm thầm là được.
"Ông ngoại Chu cũng đã trở về rồi ạ? Cháu thấy bà ngoại Chu đang tìm ông đó ạ."
Nghe thấy Cố Dung Thời nhắc nhở, không ai còn chú ý tới chuyện vừa rồi.
Kiếm tiền là quan trọng nhất.
"Ông lão, ông mau đi mua ít thịt trở về giúp tôi với. Còn cả các loại đồ ăn cũng mua giúp tôi một chút luôn nhé."
"A? Mua đồ ăn? Mua những gì vậy?"
Ông ngoại Chu cũng không dám tùy ý mua đại.
Lúc trước bà ngoại Chu bảo ông ấy đi mua đồ ăn, ông lấy lập tức mua thịt bò mà cháu ngoại gái nhỏ nhất thích. Thịt bò và thịt bò, ông ấy chỉ mua mỗi thịt bò nên đã khiến bà ngoại Chu rất tức giận, bắt ông ấy phải đi mua đồ ăn thêm một lân nữa.
(Bà ngoại Chu nhỏ giọng bực tức: Cho ông đi mua đồ ăn, chỉ có mỗi thịt bò mới là đồ ăn hay sao?)
"Biết ngay sẽ như vậy mà."
Đã sống với nhau nhiều năm như vậy, bà ngoại Chu đối với ông ngoại Chu có thể nói là thấu hiểu từ trong ra ngoài.
Vậy nên đã chuẩn bị sẵn danh sách đồ ăn để ông ấy đi mua.
"Đây, dựa theo danh sách mà mua. Tôi đã ghi chú sẵn số lượng cần thiết cho ông, đây là tiên mua đồ ăn. Còn ông muốn mua thêm thứ gì ngoài danh sách tôi cũng mặc kệ. Vi Vi nói, phải quản lý phí tổn thật tốt, có là người một nhà thì sổ sách cũng phải rõ ràng.'
Tuy bà ngoại Chu đối với việc buôn bán cũng không hiểu biết rõ ràng lắm, nhưng bà ấy biết chính mình không hiểu thì phải nghe theo người hiểu.
Trong nhà này, Vi Vị chính là người giỏi về buôn bán nhất.
Hơn nữa, Vi Vi tuyệt đối sẽ không bao giờ hại bà ấy.
Nếu Vi Vi đã nói phí tổn mỗi ngày đều phải ghi chép lại, vậy thì bà ấy nhất định sẽ nghe theo Vị Vị.
Cho dù chỉ là một củ tỏi, một cọng hành cũng sẽ ghi lại rõ ràng.
Ông ngoại Chu có hơi sợ hãi.
Chẳng lẽ lúc trước ông ấy mượn việc đi mua đồ ăn thường lén mua thêm đồ ăn vặt cho cháu ngoại gái nhỏ đã bị phát hiện? Bây giờ ông ấy có nên chủ động thừa nhận sai lầm luôn không?
Nhưng...
Nhưng ai bảo tiền Vi Vi cho ông ấy đều bị bà lão này lấy mất?
Chẳng phải là do trong túi ông ấy không còn tiền, mà cháu ngoại gái nhỏ thì cứ dùng đôi mắt chờ mong nhìn mình nên ông ấy mới làm vậy hay sao.
"Thật ra... Trước kia... Cái kia... Tôi...
"Chu lão đầu!!!"