Chương 242 - Không Thể Độc Hưởng
Chương 242 - Không Thể Độc HưởngChương 242 - Không Thể Độc Hưởng
Cho tiểu Huyên Huyên được ông ngoại Chu bảo vệ sau lưng một ánh mắt ' lát nữa xử lý em saư, Tô Vi Vi cười tủm tỉm nhìn về phía ông ngoại Chu.
"Ông ngoại, ông muốn ăn khoai lang nướng thì có vấn đề gì chứ, ngày tuyết rơi ăn khoai lang nướng rất hợp mà, nhưng mà lần sau ăn khoai lang nướng thì chúng ta về nhà hằng ăn được không? Cháu sợ ông ăn khoai nhiễm phải gió lạnh xong thì sẽ bị đau bụng, vậy thì không tốt rồi ạ."
Tô Vi Vi thật sự không muốn ngăn cản ông ngoại Chu.
Người già ăn uống ngon miệng chính là chuyện tốt, ông ngoại Chu vất vả cả đời, muốn ăn mấy món nào, bọn họ làm vãn bối chẳng những không nên ngăn trở, ngược lại chỉ cân không hại đến cơ thể đều nên đem đến trước mặt ông ngoại Chu để ông ấy ăn.
Nhưng mà...
Vì ăn một miếng khoai lang nướng mà ngồi xổm trong gió lạnh, chuyện này có hơi không thể chấp nhận rồi.
"Ha, ha ha.'
Ông ngoại Chu ngượng ngùng cười cười.
Ông ấy đương nhiên biết về nhà ăn được, chuyện này... Chẳng phải ông ấy lo lắng về nhà thì Tiểu Huyên Huyên không được ăn sao.
Tiểu Huyên Huyên đã tăng cân rất nhiều trong khoảng thời gian này, bà ngoại Chu thật sự rất nghiêm khắc với chuyện ăn uống của Huyên Huyên, nói cái gì mà ngày thường để trẻ con ăn nhiều đồ ăn vặt thì sẽ không ăn cơm đàng hoàng, không tốt cho sức khoẻ.
Ông ngoại Chu cũng biết bà ngoại Chu nói rất đúng, nhưng mà... Ông ấy chính là không thể cưỡng lại sự tấn công dễ thương từ cô cháu gái nhỏ của mình - -
Tô Vi Vi không tiếp tục nói vấn đề này.
Không cần nhìn cũng biết chủ mưu chuyện này chính là tiểu Huyên Huyên.
"Ông ngoại, bà ngoại đang muốn tìm ông đó, ông xem chúng ta có phải nên lên nhà bây giờ hay không?”
"Đúng đúng đúng, mau lên nhà thôi, bà ngoại cháu tìm không thấy ông chắc là sốt ruột rồi." Chu ông ngoại vội vàng đi về nhà.
Khí thế của Vi Vi quá mạnh mẽ.
Ông ấy đối diện với Vi Vi luôn có loại cảm giác chột dạ này.
Bất quá ngẫm lại tình cảnh của mấy người con trai, cháu trai bây giờ, ông ngoại Chu lại cảm thấy...
Ông ấy bị đàn áp lúc đối diện với Vi Vi không phải rất bình thường hay sao?
Dựa theo cách nói của vợ ông ấy.
IQ của nhà bọn họ, đều nhờ sự tồn tại của Vi Vi mới có thể được kéo lên mức trung bình.
Mà bên được kéo lên kia, chuyện bọn họ cần phải làm là... Không thông minh, thì ít nói chuyện lại, vểnh lỗ tai lên nghe là được.
Mọi việc đều nghe theo Vi Vị, chắc chắn tốt hơn việc bản thân tự đoán mò.
Ông ngoại Chu quyết định nghiêm khắc nghe theo lời của bà ngoại Chu, lập tức về nhà.
Lần sau không bao giờ ăn khoai lang nướng ở trong gió lạnh nữa.
Lần sau... Lần sau... Dẫn Tiểu Huyên Huyên đi tìm một quán ăn ngồi vậy!...
Đoàn người trở về nhà, người đầu tiên bọn họ nhìn thấy không phải bà ngoại Chu và mợ cả, mà là...
Bùi Cẩn và Cố Dung Thời đang đối chọi gay gắt với nhau.
"Bà ngoại Chu, ông ngoại cháu vô cùng yêu thích lá trà mà lần trước cháu lấy ở chỗ bà đó, còn không phải là, cố ý bảo cháu câm theo không ít quà cáp về đây."
Trong tay Bùi Cẩn xách túi lớn túi nhỏ, đều là ông bà ngoại trong truyền thuyết của anh ta bắt anh ta nhất định phải đem đến đây.
"Cháu ở nhà bà quấy rây nhiều lần như vậy, còn ăn những món ăn ngon như vậy, bà ngoại nếu bà không nhận, cháu sẽ ngại không dám đến nữa đâu."
Một bên, Cố Dung Thời yên lặng vận khí:...
Lời thoại quen thuộc này, lời thoại quen thuộc này...
Lại để Bùi Cẩn tiếp tục ngồi ở đây, anh chắc chắn sẽ bị tội liên đới!
Bùi Cẩn có hơi đắc ý nhìn Cố Dung Thời một cái:...
Chỉ cho quan lại đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn? Nói cho cậu biết, không có chuyện đó đâu! Thịt kho của bà ngoại Chu, tuyệt đối không thể để cho cậu độc hưởng được!