Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 241 - Chương 241 - Ăn Khoai Lang Nướng

Chương 241 - Ăn Khoai Lang Nướng Chương 241 - Ăn Khoai Lang NướngChương 241 - Ăn Khoai Lang Nướng

"Không thành vấn đề, bây giờ bà sẽ nói ông cháu đi ra ngoài, mua nhiều thịt một chút vê nhà, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu làm thịt kho, ngày mai mở bán!"

Chu bà ngoại hùng tâm tráng chí, chuẩn bị làm việc lớn một phen.

"Bà ngoại, cũng đừng chỉ lo mua thịt, còn có thể mua thêm một ít đậu phụ khô, củ sen, rong biển đậu phộng các loại, còn có thể làm một ít món rau củ kho, để món ăn phong phú một chút, rau củ kho giá cả thấp, biết đâu người ta càng thích mua hơn đó."

Chủ yếu là...

Bản thân Tô Vi Vi cũng muốn ăn!

"Ông nó ơi, ông nó ơi!"

Chu bà ngoại gọi quanh một vòng, hoàn toàn không tìm được tung tích của ông ngoại Chu, ngay cả cháu gái nhỏ cũng không tìm thấy.

"Lão già này, lại dẫn Huyên Huyên xuống lầu."

Bà ngoại Chu ngộ ra.

Lại đến giờ một già một trẻ xuống lầu đi bộ rồi.

"Bà ngoại, cháu giúp bà đi tìm người."

Tô Vi Vi chủ động gánh vác trọng trách, bộp bộp bộp chạy xuống lầu.

Ông ngoại Chu và tiểu Huyên Huyên mỗi ngày đều sẽ xuống lầu đi bộ vài vòng, gió mặc gió, mưa mặc mưa, cũng không biết sao mà một già một trẻ này lại có nghị lực lớn đến như vậy.

Tô Vi Vi rất nhanh đã tìm thấy ông ngoại Chu và tiểu Huyên Huyên ở phía trước một hòn giả sơn ở trong khu dân cư

Giờ phút này, hai người một già một trẻ đang cùng dùng một tư thế ngồi xổm trước hòn giả sơn, mỗi người đều đang cầm một củ khoai lang nướng trên tay.

Ông ngoại Chu cầm củ khoai lang to, Tiểu Huyên Huyên cầm củ khoai lang nhỏ, hai người ăn vô cùng thoả mãn.

Ông ngoại Chu: "Khoai lang nướng này vị thật là ngon, thật là ngọt."

Tiểu Huyên Huyên: "Thật ngọt, thật ngọt ngào"

Ông ngoại Chu: "Nhớ năm đó, khi ông còn nhỏ, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất chính là cùng bạn bè lén lút nướng khoai lang, ngày mùa đông, chính là muốn ăn khoai lang nướng.'

Tiểu Huyên Huyên: "Ừm ừm, ăn ngon lắm ạ"

Ông ngoại Chu: "Nhưng khoai lang nướng ở thành phố này không ngon bằng ở nhà, ông sẽ nhờ cậu cả... không, cậu hai... À không, cậu ba của cháu mang một ít khoai lang nướng đến đây."

Tiểu Huyên Huyên: "Đúng đúng, mau mang đến mau mang đến"

Ông ngoại Chu: "Cũng không biết sau khi cậu ba của con đến, còn có thể về nhà hay không...

Tiểu Huyên Huyên: "Không thể về nhà, không thể về nhà ..."

Huyệt thái dương của Tô Vi Vi nhảy nhảy.

"Khu.

Một tiếng ho làm hai người kinh ngạc.

Động tác ăn khoai nướng của ông ngoại Chu và Tiểu Huyên Huyên đều dừng lại.

Một già một trẻ đồng thời ngây người ra.

Tiếng ho khan này, ngữ điệu, còn có độ thanh thúy kia...

Đây rõ ràng là...

Tiểu Huyên Huyên run rẩy ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt tươi cười của chị gái đại ma vương nhà mình.

Nụ cười của chị gái không phải là nụ cười, mà là lưỡi hái câu hồn của địa ngục.

Huyên Huyên rất hoảng loạn...

Theo bản năng liền muốn ném củ khoai lang nướng ở trong tay ra ngoài, nhưng dưới ánh mắt của chị gái đại ma vương, lại nhớ đến việc em ấy từng vứt rác lung tung bị chị gái đại ma vương bắt úp mặt vào cửa sổ tự kiểm điểm, ngay lập tức không dám làm bậy.

Ngay sau đó lại nghĩ đến kiểu cũ ôm chân làm nũng, nhưng mà...

Nhưng nhìn theo ánh mắt của chị gái đại ma vương, Tiểu Huyên Huyên chú ý đến hai bàn tay bị khoai lang nướng làm dơ của mình, em ấy lại một lần nữa không dám làm bậy.

Nếu làm dơ quần áo của chị gái, em ấy... Chắc chắn không chỉ úp mặt vào cửa sổ nữa tiếng thôi đâu.

“Chị... Chị ơi... Huyền Huyên khóc thút thít.

Một cánh tay nhỏ béo mập lại đang lặng lẽ túm lấy quần áo của ông ngoại Chu ở bên cạnh.

Ông ngoại Chu lập tức đứng ra bảo vệ Tiểu Huyên Huyên.

"Vi Vi, đều là ông ngoại muốn ăn khoai lang nướng, nhất quyết muốn kéo Huyên Huyên cùng ăn thử đó."

Tô Vi Vi:... Ông ngoại, lời nói dối này của ông còn có thể giả tạo hơn được nữa không?

Mức độ đáng tin của lời này cũng ít như số tiền ở trên người của ông vậy.
Bình Luận (0)
Comment