Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 240 - Chương 240 - Bày Mưu Tính Kế

Chương 240 - Bày Mưu Tính Kế Chương 240 - Bày Mưu Tính KếChương 240 - Bày Mưu Tính Kế

Mỗi ngày không thể trồng trọt, thứ gì cũng phải tiêu tiền mua, hàng hoá ở thành phố Hàng đắt hơn nhiều so với ở nông thôn.

Lại nhìn Tô Vi Vi tiêu tiền như nước chảy.

Trái tim kia của bà ngoại Chu, chính là cứ bồn chồn.

Cho dù Tô Vi Vi luôn viện đủ mọi cớ để nhét tiền cho bà nội Chu và ông nội Chu thì trong lòng của hai người già vẫn không yên tâm, cầm tiền rồi ngoài việc tiêu tiền cho người trong nhà thì ngày thường chính mình đều tiếc không dám tiêu.

Cho nên...

Đã đến lúc tìm ít việc cho bà ngoại Chu làm rồi.

Để cho tài nấu nướng của bà ngoại Chu được toả sáng toả nhiệt, để bà ngoại Chu có thể kiếm tiềm bằng chính tài nấu nướng của mình, rõ ràng là một ý tưởng không tồi.

Bà ngoại Chu có thể tự mình kiếm tiền, còn có thể tìm việc cho chính mình làm, chẳng những yên tâm trong lòng, mà còn yên tâm về tiền trong túi.

Nghĩ là làm.

Tô Vi Vi lập tức dẫn mợ cả về nhà họ Tô.

Đem ý tưởng nấu thịt kho này nói với bà Ngoại Chu một tiếng, bà ngoại Chu không nói hai lời mà đồng ý rồi.

Bà ấy chính là cảm dạo gần đây tiền chỉ ra chứ không vào, trong lòng đang hoảng loạn đó.

Còn không phải là nấu món thịt kho sao, đây chính là sở trường của bà ấy.

Bà ngoại Chu không nói khoác đâu.

Lúc trước khi ở trong thôn, nhà nào phải làm đám cưới đám hỏi, làm tiệc gì đó mà không mang vài cân thịt đến trước để nhờ bà ấy nấu món thịt kho chứ?

Tay nghề làm món thịt kho của bà ngoại Chu, đó chính là nức tiếng khắp làng trên xóm dưới.

Sau khi đến nhà họ Tô, bà ngoại Chu cũng thường xuyên làm một nồi thịt kho, con cháu trong nhà đều thích ăn cả, bình thường sẽ để ở trong tủ lạnh ăn cùng với mì để ăn cho đỡ thèm thì không còn gì tốt hơn.

Thậm chí việc tạo mối quan hệ với lầu trên lầu dưới của nhà họ Tô, thì cũng có một phần công lao của món thịt kho của bà ngoại Chu. Ít nhất... Anh đẹp trai ôn nhuận như ngọc Bùi Cẩn ở lầu trên, khi đối diện với món kho của bà ngoại Chu thì cũng nhịn không được mà bị cám - dỗ.

"Nhưng Vi Vi này, cháu định bán món thịt kho như thế nào? Nếu như bán không hết, thì phải làm sao chứ?"

Không phải là mợ cả ngại tiêu tiên, mà là từ tận đáy lòng của người dân quê không thể chịu được việc lãng phí thức ăn, nhất là những thứ quý giá như thịt.

"Mợ cả, chúng ta có thể nhờ bà ngoại nấu trước một ít, liền dựa theo số lượng thịt kho ngày thường nấu ở nhà mà nấu nhiều thêm nửa nồi, thật ra số lượng cũng không ít đâu, có thể bán trước ở tiệm ăn vặt của mợ, xung quanh chỗ đó đều là toà nhà dân cư, gần đó còn có toà nhà văn phòng, khả năng chi tiêu chắc chắn không thành vấn đề, ngày thường lúc mọi người giao cơm đĩa, cũng có thể đưa một số tờ quảng cáo về món thịt kho, nếu đơn mua đến mức độ nào đó cũng có thể tặng kèm thịt kho, chắc chắn sẽ khiến không ít người động lòng."

Tô Vi Vi giúp đỡ bày mưu tính kế.

"Mặt khác, mợ cũng có thể mở một gian hàng ở cửa ra vào khu dân cư bọn cháu, mợ cũng biết là người ở khu dân cư bọn cháu có sức chỉ tiêu rất tốt, rất nhiêu người ở khu dân cư của bọn cháu đã từng ăn món thịt heo hầm của bà ngoại, đều cảm thấy dư vị kéo dài vô tận. Bọn họ còn nói đùa rằng nếu bà ngoại mở cửa hàng nhất định sẽ mua, bây giờ không phải là đã mở cửa hàng ở cổng khu dân cư rồi sao!"

"Số lượng ngày đầu tiên chúng ta nấu không nhiều lắm, cho dù là không có nhiều người mua thì nhà mình cũng có thể ăn mà."

"Nhưng nếu buôn may bán đắt, người mua nhiều, chúng ta sẽ tăng dần số lượng thịt kho lên mỗi ngày."

Biện pháp của Tô Vi Vi, thật ra chính là dùng chi phí nhỏ nhất để thử nghiệm.

Dù sao trong nhà này cũng có rất nhiều 'dạ dày vương' đó.

Ý tưởng này vừa được nói, ngay lập tức nhận được sự đồng tình nhất trí của bà ngoại Chu và mợ cả.
Bình Luận (0)
Comment