Chương 260 - Ba Tô Về Quê
Chương 260 - Ba Tô Về QuêChương 260 - Ba Tô Về Quê
Năm nay ba Tô không muốn về quê ăn tết, trong nhà còn rất nhiều người đang đợi ông ấy trở lại thành phố Hàng đón năm mới.
Nhưng dù gì ông bà nội Tô cũng đều ở trong thôn, không quay về thăm cũng không ổn.
Vậy nên ba Tô đã cố ý chọn một ngày rồi xách theo bao lớn bao nhỏ quay về thôn.
Dựa theo kinh nghiệm lần trước, dọc đường đi gặp người quen sẽ dừng lại trò chuyện mấy câu, gặp ai cũng sẽ nói nói cười cười. Tất nhiên, cuối cùng sẽ không thiếu một câu ' ông ấy mang theo rất nhiều đồ tốt về thăm cha mẹ mình.
Người trong thôn thấy vậy, ai cũng vươn ngón tay cái khen ngợi một tiếng ba Tô hiếu thuận.
Rốt cuộc cũng về tới cổng nhà họ Tô ở trong thôn.
Vẫn là cái sân kia, nhưng ba Tô đã không còn là ba Tô lúc trước nữa.
Hiện tại ông ấy là...Tô - Nữu Cỗ Lỗ - Đại Giangl
Nhà họ Tô ở quê, ông ấy tới đây!
"Mày còn biết trở về à?"
Bà nội Tô đang bê một chậu cơm heo muốn đi cho heo ăn, đưa mắt lên nhìn thấy ba Tô đi vào sân.
Khuôn mặt lập tức kéo dài ra.
"Mẹ.
Ba Tô hàm hậu gọi một tiếng.
Không chút để ý đến bà nội Tô đang trưng ra khuôn mặt khó chịu.
"Còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon về cho ba cùng mẹ, còn làm cho hai người mỗi người một bộ quần áo mới, lát nữa ba mẹ mặc thử xem có vừa không nhé."
"Tao cũng không dám hưởng phúc của mày, ai biết quay đầu lại mày có đưa tao và ngục luôn không.
Khuôn mặt bà nội Tô vẫn tỏ ra giận dữ như cũ, không hề có dấu hiệu tan đi.
Đứa con trai bà ta yêu nhất đã bị nhốt vào ngục giam.
Bà nội Tô đi thăm mấy lần, con trai út đã gầy đến không ra hình người. Trên người, trên mặt con trai bà ta tất cả đều là vết thương. Bị nhốt trong ngục giam phải chịu khổ biết bao nhiêu chứ!
Bà nội Tô nhìn mà vô cùng đau lòng.
Chờ nghe thấy con trai nhỏ kêu khổ với bà ta, nói anh hai có tiền cũng không chịu giúp ông ta, bà nội Tô càng oán trách đầy mình đối với đứa con thứ hai.
"Đó chính là em trai ruột của mày, tại sao mày có thể nhẫn tâm như vậy. Tại sao mày không chịu giúp nó dù chỉ là một chút chứ."
Từ sau khi ba Tô được con gái giáo dục xong, đầu óc đã trở lên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Giờ phút này nghe thấy những lời bà nội Tô nói, ông ấy cũng không còn cảm thấy khổ sở như trước kia mà chỉ cảm thấy buồn cười.
Thằng ba chính là tự mình phạm tội tham ô rồi đưa chính mình vào ngục. Đừng nói là ông ấy không quản được, cho dù có thể quản ông ấy cũng sẽ không đi quản.
Người trong nhà đã không dạy dỗ được thằng ba, vậy cứ giao cho quốc gia giáo dục đi.
Tin tưởng mười tám năm sau, đợi khi thằng ba ra tù sẽ có thể hối cải làm người tử tế.
Ba Tô cũng không trả lời bà nội Tô, nhìn như không nghe thấy những lời bà ta nói, chỉ câm lấy hai túi lớn đồ vật cười ha hả đi vào trong nhà.
"Đồ vật con đã bỏ vào trong phòng cho mẹ, ngài nhìn thấy những thứ đó chắc hẳn sẽ rất thích. Nhưng mà năm nay, việc buôn bán bên thành phố Hàng rất bận rộn nên con sẽ không về thôn ăn tết, cho con gửi lời chúc mừng năm mới mẹ và ba trước."
"Cái gì? Mày không trở lại ăn tết?"
Bà nội Tô giật mình sửng sốt.
Cuối cùng cũng phát hiện, thằng con trai thứ hai của bà ta hình như thật sự thay đổi rồi.
Trở lên có hơi xa lạ.
Vẫn là ba Tô tươi cười hàm hậu như cũ, chỉ là trong mắt đã không còn chờ mong với bà nội Tô.
Giống như Vi Vi đã từng nói với ông ấy, có người trời sinh đã duyên mỏng với cha mẹ, có muốn cưỡng cầu cũng không được.
Mỗi người đều khỏe mạnh đã là kết quả không tôi rồi. "Đúng vậy, con sẽ không trở lại. Mẹ cùng ba tự chăm sóc thân thể cho tốt, con cũng sẽ nhờ thôn trưởng hỗ trợ chú ý đến hai người."
Ba Tô đưa mắt nhìn về phía phòng trong.
Phía đông mơ hồ truyên đến âm thanh, nghe giống như tiếng của anh cả ông ấy.
Nhưng ba Tô cũng không vào chào hỏi với ông ta.
Lúc trước anh cả đối xử với ông ấy và vợ mình thế nào, ông ấy vẫn nhớ rất rõ.