Chương 261 - Kế Hoạch Phát Triển Thôn
Chương 261 - Kế Hoạch Phát Triển ThônChương 261 - Kế Hoạch Phát Triển Thôn
Ngay cả đối với ba mẹ mình, hiện tại ông ấy cũng có thể dùng tâm thái bình thường mà đối đãi, càng không cần nói đến vợ chồng anh cả.
Bỏ đồ vật vào phòng xong, ba Tô không để ý đến bà nội Tô đang dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn mình. Ông ấy rời khỏi nhà họ Tô ở trong thôn rồi đi thẳng đến nhà thôn trưởng...
"Đại Giang đã trở lại rôi à? Cháu đúng là một đứa con hiếu thảo. Hôm nay trong nhà chú có hầm canh xương sườn, trưa nay cháu ở lại ăn với nhà chú nhé."
Ông thôn trưởng cười ha hả kéo ba Tô vào nhà, còn cố ý bảo trẻ con trong nhà rót cho ông ấy một chén nước trà nóng hầm hập.
"Đại Giang à, nghe nói cháu làm ăn ở thành phố Giang bên kia rất tốt nên đã đón cả nhà đến đó rồi hả? Đây đúng là chuyện tốt, cháu xem như cũng khổ tận cam lai. Hiện tại đã có thể trải qua ngày tháng tốt lành, vậy sau này cả nhà cháu ở thành phố Tô phải sinh sống cho thật tốt. Mấy đứa nhỏ nhà cháu đầu rất thông minh, cháu và Kim Diệp nhớ đối xử thật tốt với bọn chúng, cho chúng ăn học tử tế vào nhé."
Ba Tô hít một hơi thật sâu.
Ông ấy về nhà, bà nội Tô chỉ biết chỉ trích ông ấy không chịu giúp chú ba Tô, không hề để ý ông ấy có đói không, có khát không.
Ngược lại là ông thôn trưởng, ông ấy chỉ là trưởng bối trong thôn nhưng lại lôi kéo hỏi han ân cần với ông ấy.
"Dạ vâng, cháu đều nghe theo thôn trưởng. Ba đứa trẻ nhà cháu...Mạn Mạn và Vi Vị đều học tập rất tốt, cháu nghe bọn nhỏ nói thành tích thi cuối kỳ xong cũng rất vui vẻ."
Mạn Mạn vừa mới nhập học Nhị Trung thành phố Hàng nhưng kì này vẫn lọt vô top 10 của lớp, ba Tô thật sự rất thỏa mãn.
Còn Vi Vi thì càng lợi hại hơn ngoài dành được vị trí đầu khối, còn có thể trực tiếp nhảy lớp!
Lúc ba Tô biết được tin này đã trộm trốn trong chăn vui vẻ hơn nửa buổi tối.
Ông ấy biết Vi Vi nhà mình rất thông minh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng làm ăn buôn bán so với những người trưởng thành như ông ấy còn lợi hại hơn rất nhiều.
Nhà ông ấy đều do Vi Vi làm chủ, nhìn thấy cuộc sống càng ngày càng tốt, ba Tô đối với đứa con gái này phải nói là vô cùng bội phục.
Nhưng... Ở trong mắt bậc làm cha mẹ như ông ấy, việc học tập của con cái mới là quan trọng nhất.
Bây giờ nhìn thấy việc học tập của Vi Vi cũng lợi hại như vậy, từ tận đáy lòng ba Tô đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hiện tại, thấy thôn trưởng nói đến đề tài này, ba Tô lập tức nói đến không ngừng lại được.
Con gái của ông ấy, cần phải khen, khen thật nhiều vào!
Mãi đến lúc ăn trưa ông mới cảm thấy đã nói gần hết chuyện, lúc này mới dùng lại việc khen con gái.
Ông thôn trưởng yên lặng đưa cho ba Tô một bát canh.
Khen lâu như vậy, chắc đã rất khát nước rồi nhỉ.
Trước kia vậy mà ông ấy chưa từng phát hiện, Tô Đại Giang thế nhưng lại là một người cha cuồng con gái?
Còn cuồng lại hại như vậy?
Ba Tô uống một ngụm canh, rốt cuộc cũng nhớ ra nhiệm vụ quan trọng của bản thân tới đây hôm nay.
"Chú thôn trưởng, cháu hôm nay đến đây chủ yếu là muốn thương lượng với chú một chuyện."
Ba Tô tỏ vẻ, ông ấy tuyệt đối không phải đến đây cọ cơm trưa.
"Cháu thấy thôn mình còn không ít đất trống đúng không ạ? Không biết trong thôn mình tính xử lý số đất đó thế nào ạ?"
Nói đến đất trống, ông thôn trưởng lấy ra thuốc lá ông ấy tự cuốn, bật lửa rồi hút hai hơi, thở ra một luông khói thật dài.
"Haizzz, hiện tại trong thôn không giữ được người. Người trẻ tuổi có năng lực đều đã đi ra ngoài làm công, ở lại trong thôn đa phần đều là người già và trẻ nhỏ. Hiện tại, đất của không ít nhà đều đưa cho người khác trồng hoặc trực tiếp bỏ hoang ở đó..."
Trồng trọt không kiếm được tiền.
Mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, vất vả cả một năm ròng còn phải trông cậy vào ông trời chiếu cố mới có thể thu hoạch được chút lương thực.
Người một nhà kiếm tiền một năm còn không bằng người ta ra ngoài làm công mấy tháng.