Chương 262 - Ý Định Xây Xưởng Gia Công
Chương 262 - Ý Định Xây Xưởng Gia CôngChương 262 - Ý Định Xây Xưởng Gia Công
Hiện tại, người ở trong thôn đã càng ngày càng ít.
Như mấy miếng đất ở cửa thôn kia, đã sớm bị bỏ đó không trồng trọt gì, đều đã sắp thành đất hoang luôn rồi.
Nhưng mà, rõ ràng kia đều là đất tốt cả đấy.
Ba Tô gật gật đầu.
Năm đó, ông ấy cũng chính bởi vì ở thôn trông trọt không kiếm được tiền nên mới đến thành phố Hàng làm thuê cho người ta. Hiện tại nhà mình mở cửa hàng làm buôn bán, ông ấy càng biết trong đó chênh lệch đến bao nhiêu.
"Thôn trưởng, lần này cháu quay về chính là vì mấy miếng đất ở cửa thôn kia. Cháu muốn xây dựng một căn cứ nông nghiệp ở trong thôn."
"Gì cơ?"
Điếu thuốc trong tay thôn trưởng xém nữa thì rơi xuống đất.
Cái này... Đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống sao?
“Đại Giang, lời cháu nói là thật?”
"Thật sự.”
Ba Tô gật đầu thật mạnh.
Đây là chuyện Vi Vi nhà bọn họ nói, sao có thể là giả cho được?
"Cháu có quen biết một khách hàng, mỗi năm đều cần rất nhiều các loại hương liệu như ớt cay, hoa tiêu,... các thứ. Người ta bảo là mua bên ngoài chất lượng không được đảm bảo, vậy nên muốn tự mình xây dựng một căn cứ nông nghiệp. Họ muốn tự mình trông trọt rồi tự mình tiêu thụ. Vậy nên, cháu nghĩ không phải đầu thôn chúng ta vẫn còn mấy mảnh đất trống hay sao? Mấy loại như ớt cay gì gì đó chúng ta cũng có thể tự mình trồng được, đến khi thu hoạch thì chỉ cần vận chuyển đi gia công rồi chế thành gia vị bán cho vị khách hàng kia, vậy không phải là một công đôi chuyện hay sao?"
"Chuyện này...thật sự có thể làm vậy à?"
Ông thôn trưởng cũng không hút thuốc nữa.
Chuyện này nếu có thể thành công, vậy trong thôn sẽ có bao nhiêu người được lợi?
Hơn nữa...Căn cứ nông nghiệp kia nếu thật sự xây dựng ở trong thôn vậy thì cũng sẽ bắt đầu tuyển người phải không? Đấn lúc đó hẳn là sẽ tuyển người ở trong thôn bọ họ trước đúng không?
Những người trẻ tuổi ở trong thôn cũng không cần vất vả ra ngoài làm thuê nữa, mà chỉ cần ra khỏi cửa nhà là có thể kiếm được tiền rồi nhỉ?
"Đại Giang, chuyện này nếu có thể thành, cháu chính là đại ân nhân của thôn chúng ta.
Ba Tô cảm thấy thật vi diệu.
Nửa đời trước, ông đã bị người nhà dạy dỗ rằng ông không hê tài giỏi.
Vì muốn giành được chút khen ngợi của cha mẹ, ông liều mạng làm việc, để mình chịu khổ, biến bản thân thành một công cụ ăn ít nhất, làm nhiều nhất, liều mạng báo hiếu, đối tốt với anh em.
Nhưng kết quả là, nhà họ Tô đều không đặt ông vào trong mắt.
Hiện giờ, cuối cùng ông đã hiểu, những cái đó chỉ là mơ mộng xa vời, ông không theo đuổi tình yêu của ông bà Tô nữa, ngược lại cuộc sống lại càng viên mãn.
Hiện tại, lão trưởng thôn thế mà lại nói ông là thanh niên xuất sắc nhất trong thôn, là đại ân nhân của thôn.
Bỗng có cảm giác... Thật vi diệu.
Ba Tô yên lặng thở ra một hơi.
Muốn sống tốt hơn, quả thật nên dựa vào mình, chứ không phải kỳ vọng vào ai khác.
Sau đó, ba Tô bắt đầu cùng trưởng thôn thương lượng chuyện xây xưởng gia công.
Ở ngoài cửa thôn không xa, bên cạnh quốc lộ là một bãi đất trống, vừa vặn phù hợp làm đất xây.
Còn bãi đất xung quanh có thể làm đất trồng, trồng ít ớt cay, hạt tiêu, gia vị linh tinh gì đó.
Vừa vặn gần nhau, thuận tiện chăm sóc.
Thậm chí nếu sau này có mở rộng ra, không cần chỉ bao trong phạm vi thôn nhà, mà đỉnh núi bên kia lẫn thôn phụ cận cũng có thể xem xét hợp tác.
Chuyện nguyên vật liệu cũng không cần lo lắng, nguyên liệu gần với xưởng chế biến, không những tiết kiệm được chi phí vận chuyển, mà sau khi chế biến xong cũng rất thuận tiện trong việc gửi đi.
Đem mọi chuyện cơ bản bàn xong, gánh nặng trong lòng ba Tô cuối cùng cũng trút xuống. Chuyện xây xưởng này, so với mở cửa hàng còn phức tạp hơn.
Trước kia ba Tô có nằm mơ cũng không ngờ được, ông thế mà cũng có ngày làm mấy loại sự tình này.
Dưới sự âm thầm dẫn dắt của con gái, dường như ông cũng vô tình trưởng thành lên rồi.
Ba Tô nhịn không được tự cho mình một cái like.
Ông giỏi quái
"Trưởng thôn, vậy tôi vê trước, chờ sang năm thì chúng ta bắt đầu khởi công."
"Được, không thành vấn đề."
Lão trưởng thôn vỗ ngực sảng khoái đáp ứng.