Chương 277 - Con Thỏ Nhỏ
Chương 277 - Con Thỏ NhỏChương 277 - Con Thỏ Nhỏ
Tô Huyên Huyên có tình cảm sâu đậm với Tô Vi Vi.
Liên thích lăn lộn bên người cô.
“Chị hai, xem nè."
Huyên Huyên kéo áo ngủ thỏ con trên người mình, bởi vì là mùa đông, áo ngủ trên người cô bé cũng đổi thành loại dày, áo ngủ thỏ con lông xù, mặc trên người trẻ nhỏ, lại đội thêm cái mũ có hai cái tai dài, nhìn qua dễ thương như một chú thỏ nhỏ đi lạc vào Tô gia.
Thời điểm Tô Vi Vi đưa cho Huyên Huyên bộ quân áo này, cô bé liền cực kì thích, cảm giác chính mình là thỏ nhỏ hoạt bát đáng yêu, đi đường cũng muốn nhảy nhót.
Bộ quần áo này chỗ nào cũng tốt, chỉ có lúc ăn cơm...Lúc ăn cơm, chị hai bảo cô bé thỏ nhỏ phải ăn nhiều rau với cà rốt.
Hừ, không muốn ăn cà rốt.
Nhưng bây giờ không phải giờ cơm, bộ quần áo thỏ con lại trở thành thứ Huyên Huyên yêu nhất.
"Thỏ con, em là con thỏ con."
Nói xong còn nhảy lên vài cái.
Tô Vi Vi:... Thật dễ thương, mặc dù có chút ngốc nghếch.
Chị đây lẳng lặng nhìn cưng biểu diễn.
Nhìn xem có phải chỉ số thông minh của cưng có phải giống y hệt túi tiền của cưng không, đều trống rỗng.
Huyên Huyên:...bỗng nhiên có loại cảm giác bị tổn thương.
Huyên Huyên nhảy nhót quanh người Tô Vị Vi vài vòng, thấy chị mình không có phản ứng gì, có điểm sốt ruột.
Chị thân yêu, nếu chị không có phản ứng, vậy cô bé phải tiếp tục thế nào bây giờ?
Hừm...
Không sao, ai bảo cô bé là thỏ nhỏ đáng yêu hiểu lòng người chứ.
"Ai nha, thật đáng tiếc, thỏ nhỏ không có váy mặc."
Nói xong còn trộm liếc Tô Vi Vi. Tô Vi Vi:... Tiểu gia hỏa càng ngày càng biết diễn.
Nhưng mà... Cô sẽ không mềm lòng.
Coi con nhóc em có tức hay không.
Huyên Huyên thấy chị gái vẫn không nói gì, càng không ngừng cố gắng.
"Thỏ con chào năm mới, được mặc váy nhỏ mới, vui biết bao."
Chị hai đã hiểu ý cô nhóc chưa?
Sắp đến năm mới rồi.
Thỏ nhỏ muốn mặc váy mới.
Chị hai mau dẫn cô nhóc đi mual
Tiểu Huyên Huyên mong chờ nhìn Tô Vi Vi.
Mười bội
Huyên Huyên muốn mua mười bội
Đầu là váy nhỏ xinh đẹp.
Tô Vi Vi có chút nhịn không nổi.
Mặc dù tiểu Huyên Huyên nhìn ngốc, nhưng...rất dễ thương.
“Khu...
Tô Vi Vi cố nhịn cười khẽ ho nhẹ, xoay đầu nhìn về phía Cô Dung Thời.
"Cố Dung Thời, em nhớ ngày mốt anh sẽ bay về nhà, nghe nói anh còn có anh chị họ, làm em trai, có phải muốn mua chút quà cho họ không?”
Khóe miệng Cố Dung Thời cong lên, phối hợp với Tô Vị Vi.
"Đúng vậy, ờ nhà anh, làm tiểu bối thì phải tặng quà cho trưởng bối, anh là người nhỏ nhất trong nhà, mỗi năm phải mua không ít quà."
Lạch cạch -
Thỏ con một lần nữa ngồi sụp trên đất.
Trợn tròn mắt.
Cái gì?
Hài tử nhỏ nhất trong nhà phải tặng quà cho người lớn?
Còn cả anh chị bên trên?
Sét đánh giữa trời quang. Ngũ lôi oanh đỉnh.
Đau đớn muốn chất.
Vận mệnh đối xử với cô bé quá hung tàn!!
Cô nên làm gì bây giờ?
Hiện tại bỏ nhà đi còn kịp không?
Huyên Huyên ngồi trên mặt đất bắt đầu hành động.
Mông nhỏ hếch lên, cái đuôi thỏ đằng sau run rẩy, chậm chạp bò ra bên ngoài.
Nhưng mà...
"Hửm? Huyên Huyên đâu? Con bé đâu rồi nhỉ? Em còn muốn hỏi nhóc con tính chuẩn bị quà gì cho em mà."
Huyền Huyên:... Bò càng nhanh.
Hu hu, cô bé phải nhận quá nhiều áp lực mà cái tuổi này không nên nhận rồi.
Tô Vi Vi rốt cuộc cũng nhịn không được.
Em gái cô sao có thể ngốc nghếch đáng yêu đến như vậy???
Vươn tay tóm lấy đuôi của thỏ con.
Huyền Huyên:...Sao không bò được nữa?
Cho dù cô bé cố hết sức như thế nào, cũng không thể tiến lên thêm một bước, ngược lại...Ngược lại cảnh sắc xung quanh hình như đang đảo về.
Tô Vi Vi một tay tóm lấy thỏ nhỏ đang bò trên mặt đất lên, đối diện đôi mắt hoảng sợ của Huyên Huyên, khẽ cười.
"Thì ra em ở chỗ này hả, nếu không phải nhóc nhắc nhở, chị hai suýt thì quên mất, sắp tân niên rồi, Huyên Huyên tính tặng chị hai quà gì nào?”
Huyền Huyêrn:...
Hối hận.
Hối hận vô cùng.
Chỉ vì váy nhỏ, đào hố cho cả chính mình rồi.