Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 286 - Chương 286 - Đá Phải Ván Sắt

Chương 286 - Đá Phải Ván Sắt Chương 286 - Đá Phải Ván SắtChương 286 - Đá Phải Ván Sắt

"Thì ra nhóc mới là người va phải người khác à?"

Tô Vi Vi bày ra bộ dáng đại kinh thất sắc.

Thoạt nhìn giống như lúc này mới biết được chân tướng sự việc.

"Đúng đúng đúng, là do em va phải cô bé trước."

Nhóc mập mạp liên tục thừa nhận.

Nhóc sợ hãi quá.

Tại sao trên thế giới này lại có một đại ma vương đáng sợ như vậy.

"Thì ra là do thằng nhóc mập mạp này va phải cô bé nhà người ta trước."

"Chắc chắn là vậy rồi, mọi người nhìn thử cô bé con kia xem, cô bé trông nhỏ hơn cậu nhóc này rất nhiều nha."

"Vừa rồi tôi có nhìn thấy, cô bé kia đều bị va đến bay ra đất."

"Hai mẹ con kia đúng là ác nhân cáo trạng trước, đụng phải con người ta vậy mà còn bắt người lớn nhà người ta phải bồi thường cho họ."

"Các người thật là gió chiêu nào theo chiêu ấy, nếu đều biết thì sao rồi rồi không đứng ra nói chuyện giúp người ta chứ?"

"Này...chuyện này còn phải chưa kịp nói à?"

"Không đợi chúng tôi đứng ra nói chuyện cô bé kia đã động dao trước rồi."

Ai có thể nghĩ đến, đầu năm nay vậy mà một cô bé thoạt nhìn nhu nhược nhưng lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ. Người xem náo nhiệt xung quanh bàn luận sôi nổi.

Vẻ mặt đắc ý trên mặt người phụ nữ được bảo dưỡng cẩn thận kia lúc này đã biến sắc.

"Cô bé, là do tôi hiểu lâm mọi người. Lúc trước là do tôi nhìn nhâm, không phải đứa trẻ nhà các người va phải tiểu Bảo mà là tiểu Bảo nhà tôi không cẩn thận đụng vào đứa nhỏ nhà các người trước."

Người phụ nữ này cũng hiểu rõ, bà ta đã đá phải ván sắt.

Cô bé trước mắt này cũng không phải là người mà có thể dùng chút tiền là hù dọa được.

Sắc mặt khắc nghiệt trước đó của bà ta cũng lập tức trở thành nhu nhược. "Cô bé, hy vọng cô có thể thông cảm cho tấm lòng người mẹ như tôi. Bởi vì tôi nhìn thấy con mình bị thương vậy nên mới nói không lựa lời.

Lời này nói ra còn nghe được, người xung quanh liên tục gật đầu.

Đúng vậy, thân là người làm mẹ nếu nhìn thấy con mình bị thương thì thường sẽ không để ý đến cái gì nữa.

Chỉ là...

"Thật ngại quá, tôi không thông cảm cho bà được. Tôi còn nhỏ tuổi, còn chưa lớn tuổi như vị dì này."

Hơn nữa chị đây không cưới không để bảo vệ bình an, tương lai có lẽ sẽ không làm mẹ vậy nên càng không thể thông cảm được.

Người phụ nữ kia:...trúng dao.

Cô là thiếu nữ thanh xuân nhưng tôi cũng chưa già nha, tôi mới hơn ba mươi tuổi mà thôi.

"Vậy cô bé này, đến cùng là cháu muốn như thế nào mới chịu bỏ qua đây?"

"Người nhà họ Tô chúng tôi đều là người biết nói đạo lý nhất, nếu phạm sai lầm chắc chắn sẽ nhận, bị bắt nạt cũng sẽ phản kháng lại. Nếu con trai bà đã va phải em gái tôi trước vậy tất nhiên là cần nói xin lỗi rôi đúng không?”

"Đúng đúng đúng, cô gái nhỏ, cô nói không sai. Tôi đúng là phải xin lỗi các người."

Lúc này bà ta còn nói được cái gì nữa.

Con trai bà ta còn đang trong tay cô kia kìa.

Bà ta làm trò trước mặt mọi người đi tới trước mặt Tô Mạn Mạn, nhìn tiểu Huyên Huyên còn đang nước mắt lưng tròng trong lòng ngực Tô Mạn Mạn, bà ta kéo khóe miệng.

"Cô bạn nhỏ, thực xin lỗi cháu. Vừa rồi là con trai dì va phải cháu, cháu cho dì xin lỗi nhé."

Tiểu Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt to.

Tuy rằng hiện tại cô bé vẫn không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng không hiểu sao trong lòng cô bé lại rất vui vẻ.

Bà ta nói xin lỗi xong, một lần nữa đi đến trước mặt Tô Vi Vi.

"Cô bé, cháu xem như vậy đã được chưa?"

"Tuy rằng xin lỗi cũng không quá thành tâm nhưng miễn cưỡng coi như thông qua đi."

Tô Vi Vi gật đầu, trước khi bà ta muốn ở trước mặt mọi người mở miệng bắt cô thả thằng nhóc mập mạp này ra liên dành trước mở miệng.

"Lúc nấy bà còn vu oan cho chị của tôi đúng không? Bà chẳng những đã đổi trắng thay đen còn nói chị ấy ăn vạ với bà? Có phải bà cũng nên nói xin lỗi chị tôi nữa đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment