Chương 285 - Bắt Xin Lỗi
Chương 285 - Bắt Xin LỗiChương 285 - Bắt Xin Lỗi
Tô Vi Vi bây giờ chẳng qua là làm cho phu nhân ném chuột sợ vỡ đồ, tiện thể dùng lời của bà ta làm cho bà ta nghẹn họng, để hả giận trong lòng mà thôi.
Nhưng Tô Mạn Mạn nếu là tiếp tục thì sẽ gây ra chuyện lớn.
Chỉ là...
Cố Dung Thời nhìn mắt phu nhân.
Ánh mắt lạnh băng.
Nếu nói Tô Vi Vi bây giờ đang tức giận vì phu nhân động vào cái vảy ngược của cô... người nhà của Tô Vi Vi.
Như vậy thì giờ phút này, phu nhân cũng động vào cái vảy ngược của anh... Tô Vi VỊ...
"Cháu muốn như thế nào?"
Tô Vi Vi cười rất ấm áp.
"Không phải rất rõ ràng sao, xin lỗi dao của cháu, xin lỗi tâm hồn nhỏ bé của cháu, bôi thường cho quần áo của cháu, bồi thường cho con dao của cháu, chuyện đơn giản biết bao nhiêu."
Phu nhân:...
Tôi tin cháu mới lạ đó.
Tô Vi Vi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo bị cô bắt một cái.
Nhân tiện... Đứa nhỏ này thoạt nhìn có hơi quen mắt.
Tô Vi Vi nhớ ra rồi.
Lúc trước khi cô dẫn Tiểu Huyên Huyên đi công viên giải trí, hình như có một cậu bé mũm mm tên Tiểu Bảo đã cướp dâu tây ở trên tay của Huyên Huyên.
Chẳng qua là sau đó cậu bé mũm mĩm Tiểu Bảo được bà nội dẫn đi, dâu tây cũng không có ai đền.
"Đúng rồi, chính là em..."
Tuy đã nửa năm không gặp, cậu bé mũm mĩm đã khoẻ khoắn hơn, nhưng vẫn là cậu bé mũm mĩm bá đạo giống như cũ.
"Lúc trước em thiếu chị 58.8 đồng tiền dâu tây, cuối cùng em và bà nội của em lén chuồn đi, bây giờ cuối cùng chị cũng bắt được em rồi, trả tiền đi!" Cậu bé mũm mĩm này thật đúng là có thù oán với nhà bọn họ mà, vậy mà lại bắt nạt tiểu Huyên Huyên hết lần này đến lần khác.
Trên thế giới này, chỉ có mình Tô Vi Vi cô mới có thể bắt nạt tiểu đậu đinh Huyên Huyên!
Cậu bé mũm mĩm Tiểu Bảo giờ phút này đang khóc.
Không sai.
Tuy rằng cậu bé mập mạp, nhưng cậu bé cũng biết sợ hãi.
Con dao sáng loáng vạch tới vạch lui ở trên quần áo của mình, Tiểu Bảo cực kỳ sợ hãi.
Còn không dám hét lên cũng không dám lộn xôn, sợ chị gái hung dữ trước mắt này lại cho em ấy thêm một nhát dao nữa.
Đã yên lặng rơi nước mắt từ lâu.
Mới bị chú ý tới sao?
"Em, em không có tiền..."
Cậu bé mũm mĩm thút tha thút thít nức nở.
"Mẹ, mẹ em có tiên, không đúng, là ba em có tiên, ba em có rất nhiều tiền!"
Cậu bé mũm mĩm cũng không cần Tô Vi Vi mở miệng, nhìn về phía mẹ mình mà gào lớn lên.
"Đưa tiền cho chị ấy, mau đưa tiên cho chị ấy!"
Đưa tiền rồi em ấy sẽ an toàn.
"Được được được, mẹ đưa tiên."
"Đừng có gấp."
Tô Vi Vi lại xua tay trước.
"Người nhà họ Tô bọn cháu quan trọng lý lẽ nhất, tất cả mọi chuyện đều phải nói cho cụ thể tường tận, rành mạch rõ ràng, sẽ không đổi trắng thay đen, vu oan cho người."
Sắc mặt của phu nhân lúc xanh lúc trắng.
Bà ấy nghe ra được, người mà cô bé trước mắt đang nói đến chính mình.
"Nếu muốn nói lý lẽ, thì hãy giải quyết ổn thỏa ngay từ đầu đi, cậu bé mũm mĩm này."
Tô Vi Vi túm lấy quần áo của cậu bé mũm mĩm, con dao điêu khắc ở trên tay tùy ý vạch vào quần áo. "Em nói cho chị biết trước, lúc nấy ở bên kia, tiểu đậu đinh thân hình còn nhỏ bé hơn em nhiều, ' chủ động ' đụng vào em như thế nào? Chị cũng không biết, em gái mình vậy mà có thiên phú dị bẩm, đang đi đường thì có thể đụng trúng em - một cậu bé béo mập hơn em ấy nhiều, còn có thể đụng bay chính mình."
Tô Vi Vi nhe răng nanh ra.
Tô Vi Vi là người nói lý lẽ nhất rồi.
Vốn dĩ có thể nói chuyện đàng hoàng, cứ bắt cô phải nói chuyện không đàng hoàng.
Vậy thì chỉ có thể dùng đao.
"0a... Em, là em đụng, không phải em ấy đụng em."
Cậu bé mũm rốt cuộc không chịu được áp lực, gào khóc.
"Đều tại người phụ nữ kia, không mua đồ chơi cho em."
Ô ô ô, thật sự không phải là lỗi của em ấy đâu mài
Chị bỏ con dao ra đi mà.