Chương 284 - Hành Động Không Ngờ
Chương 284 - Hành Động Không NgờChương 284 - Hành Động Không Ngờ
Kinh.
Kinh ngạc.
Kinh hoảng ngây người.
Kinh thiên động địa.
Phảng phất có người ấn xuống nút tạm dừng, đám người vốn đang ríu rít nghị luận sôi nổi, đột nhiên an tĩnh lại.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm (o 3 o)
Đây...
Đây là hành động gì?
Aaaa-
Tiếng thét chói tai của phu nhân đánh vỡ sự im lặng xung quanh.
"Giết người, giết người!"
"Mày mau thả Tiểu Bảo của tao ral"
Tô Vi Vi cười lạnh, trên mặt không có một tia hoảng sợ, một đôi con ngươi trong veo nhẹ nhàng liếc nhìn phu nhân.
"Không phải là vẫn chưa giết sao, dì kêu la cái gì chứ, coi chừng cháu kiện dì tội phỉ báng đó."
-Hơn nữa...
"Dì nói nhỏ một chút cho cháu, bằng không thì cháu không chắc có thể khống chế tốt lực tay đâu."
Phu nhân giơ ngón tay ra run rẩy chỉ về phía Tô Vi Vĩ.
"Mày... Mày..."
Chung quy là không dám lớn tiếng nói chuyện, càng không dám lớn tiếng hét lên.
Quá dọa người rồi.
Bà ta đời này cũng chưa từng gặp qua người bình tĩnh tính dùng dao như vậy a.
"Mày cái gì mà mày, rõ ràng là quần áo của Tiểu Bảo nhà dì chủ động đâm vào con dao của cháu, dì xem con dao trên tay cháu này, đây là sản phẩm của Thụy Sĩ đó, xuất thân danh môn, được giới quý tộc lưu truyền đến nay, bây giờ chúng ta có phải nên nói đến chuyện bồi thường rồi hay không?”
Phu nhân: (°H°) ⁄
Lời này bà ta nghe có hơi quen tai.
Nhưng mà lối suy nghĩ này, còn thổ phỉ hơn cả bà ta nữal
"Mày, mày sao lại có thể vô sỉ như vậy...
'Dì này, dì đừng có gây chuyện.'
Tô Vi Vi ha hả cười.
"Rõ ràng là quần áo của con trai dì đâm vào con dao ở trong tay cháu, khiến cháu bị hoảng sợ biết bao nhiêu chứ, kết quả dì chẳng những không bồi thường, còn dám mắng cháu nữa?"
"Đúng rồi, nói ra thì quân áo của con trai dì chính là của cháu, con trai dì mặc quần áo của cháu tự đâm vào con dao của cháu, trực tiếp làm tổn hại quần áo của cháu, còn làm tổn hại đến tâm hồn nhỏ bé của cháu nữa."
"Dì làm mẹ của em ấy, cũng không biết dì dạy dỗ em ấy như thế nào nữa."
"Cháu không vui rồi."
Dứt lời.
"Roẹt."
Dao điêu khắc ở trên tay Tô Vi Vi lại một lần rạch một đường thật dài ở trên quần áo của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đang mặc một bộ quần áo bông dày, lúc này đã bị dao cắt, để lộ lớp bông trắng bên trong.
Tô Vi Vi mỉm cười.
Nụ cười còn rất ấm áp.
Ừm, không hổ là quần áo giá 300 đồng, à không, là 500 đồng.
Con nhóc này, con nhóc này còn cười nữal
Nụ cười ở trên mặt Tô Vi Vi, ở trong mắt của phu nhân, rõ ràng chính là nụ cười của ác ma mà.
Thật... Thật là đáng sợ.
Nhưng mà người ở trong tay Tô Vi Vi, chính là con trai quý giá bảo bối của bà ta đó, bà ta căn bản không dám làm bậy. Thật ra...
Cho dù Tiểu Bảo không ở trong tay cô thì phu nhân cũng không dám lộn xôn.
Bà ta khua môi múa mép với người khác thì còn được, nhưng nếu thật sự phải đối diện với loại người vô cùng độc ác như thế này, bà ta, bà ta sợ hãi.
"Mày, cô bé à rốt cuộc cháu muốn thế nào đây."
Phu nhân sắp khóc!...
Ở bên kia, Tô Mạn Mạn cũng sắp khóc.
"Vi VI...
Tô Mạn Mạn sốt ruột, sao Vi Vị lại dùng dao chứ?
Nếu lỡ không cẩn thận làm chính mình bị thương thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa...
Dùng dao rồi, chuyện phía sau phải giải quyết như thế nào?
Nếu không thì... Cô đi lấy con dao của Vi Vi.
Đấn lúc đó lại nói cô là người cầm dao?
"Đừng đi."
Cố Dung Thời kéo Tô Mạn Mạn lại.
"Tin tưởng Vi Vi, em ấy có thể xử lý được."
Sắc mặt của Cố Dung Thời cũng trở nên vô cùng khó coi.
Anh đương nhiên tin tưởng Tô Vi Vi chắc chắn sẽ xử lý tốt chuyện lần này.
Không thấy con dao điêu khắc trong tay Tô Vi Vi chỉ là lộ ra một chút mũi dao thôi sao, còn không bằng một nửa độ dày của quần áo, hoàn toàn không thể làm cho cậu bé kia bị thương được.