Chương 283 - Đòi Lại Công Bằng
Chương 283 - Đòi Lại Công BằngChương 283 - Đòi Lại Công Bằng
"Cô bé này, sao cô còn mắng chửi người khác nữa chứ?"
Phu nhân tức giận nhìn Tô Mạn Mạn một cái.
"Các cháu đụng trúng người khác, làm Tiểu Bảo nhà bọn tôi bị thương, không xin lỗi cũng không bồi thường, còn dám mắng chửi người khác? Cô bé à mẹ cháu chưa từng dạy cháu phải có văn hóa hay sao?”
Tô Mạn Mạn lần này thật sự bị chọc tức điên.
Cô lúc trước nghĩ rằng nhà bà nội Tô đã là gia đình khó ưa nhất rồi.
Thím ba Tô chính là người khó ưa nhất.
Nhưng...
Thím ba Tô là xấu xa ngoài mặt, nhưng vị phu nhân trước mắt này thì lại là ngoài mặt luôn tỏ ra mình có lý, thực tế lại trả đũa, đổi trắng thay đen.
Rõ ràng người làm sai là bọn họ mà.
Sao còn có thể không biết xấu hổ mà nói như vậy chứ?
"Văn hoá?”
Thời khắc mấu chốt, Tô Vi Vị đến chiến trường.
Giao tiểu Huyên Huyên trên mặt vẫn còn vương nước mắt cho Tô Mạn Mạn, Tô Vi Vi lạnh lùng đối diện với ánh mắt ghét bỏ của vị phu nhân kia.
Khóe môi cong lên, trong mắt lại không có nửa điểm ý cười.
"Văn hoá là để cho những người có văn hoá xem thôi, còn đối với người vô văn hoá, đương nhiên cũng không cần tỏ ra có văn hoá rồi."
Vị nhân đánh giá Tô Vi Vi một phen, tuy rằng là một cô bé, nhưng khí chất trên người lại có hơi đáng sợ, đối diện với ánh mắt của cô bé này, cảm giác còn đáng sợ hơn là đối diện với ánh mắt của lão Khương nhà bọn họ.
"Cháu gái, cháu lại là ai vậy? Chuyện cháu không nên quản thì đừng có quản."
Phu nhân theo bản năng không muốn đối diện với Tô Vi Vi.
Nhưng...
Phu nhân muốn tránh khỏi Tô Vi Vi, Tô Vị Vi lại không muốn bỏ qua cho bà ấy.
"Em gái cháu bị người ta đụng bị thương, chị gái cháu bị người ta đổi trắng thay đen chửi bới, dì nói xem chuyện này có liên quan đến cháu hay không."
Cô bé này là chị em của cô bé vừa nãy à?
Phu nhân nhíu mày.
Cô bé vừa mới nãy vừa nhìn chính là một học sinh chưa trải sự đời, chỉ cần tùy tiện nói vài câu, đối phương sẽ tức giận nói không nên lời.
Nhưng cô bé trước mắt này...
Phu nhân biết gặp phải người khó chơi, liền thay đổi thái độ.
"Thì ra bé gái đụng trúng Tiểu Bảo của bọn tôi là em gái cháu, nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta nói đến chuyện bồi thường đi, tay Tiểu Bảo của bọn tôi bị thương rồi, quần áo cũng đã bị rách, cháu nói xem thử, nên bồi thường như thế nào?"
Cho dù khí thế mạnh mẽ như thế nào, nhưng cô bé chính là cô bé, chỉ cân nhắc đến tiền, thế nào cũng sẽ suy sụp.
Phu nhân rất thuần thục loại thủ đoạn này.
Tiền là lá gan của con người.
Không có tiền, tự nhiên sẽ không lòng gan dạ.
Nhưng...
Thủ đoạn trăm trận trăm thắng này của phu nhân, ở trước mặt của Tô Vi Vi lại hoàn toàn vô dụng.
"Bồi thường?"
Tô Vi Vi cười tươi hơn nữa, ánh mắt của cô thì lại càng lạnh lùng hơn.
"Dì muốn bồi thường bao nhiêu tiên?"
"Bộ quần áo này của Tiểu Bảo nhà bọn tôi, chính là được mua ở Hồng Kông, hơn 300 đồng lận đó. Chuyện quan trọng nhất chính là Tiểu Bảo nhà bọn tôi, cháu nó là bảo bối của cả gia đình bọn tôi đấy, từ nhỏ được chăm sóc cẩn thận mà lớn lên, trước giờ chưa từng bị thương nặng như vậy đâu, vậy mà lại bị một con nhóc không biết từ đâu chạy ra đụng phải..."
"Được rôi."
Tô Vi Vi cắt ngang lời nói của phu nhân.
Lập tức rút 500 đồng từ trong ví tiền ra, ném xuống dưới chân của phu nhân.
"Tiên quần áo, còn về Tiểu Bảo nhà dì... tiền thừa mua quần áo thì tự mua ít thuốc đỏ bôi lên vết thương đi, bây giờ... Quân áo của em ấy là của cháu rồi nhé." Giờ phút này, không ít người đã vây xung quanh để hóng chuyện.
Đức tính truyên thống của người Trung Quốc, không hóng thì lỗ rồi.
Trước mắt bao người, cũng không biết Tô Vi Vi lấy từ đâu ra một con dao điêu khắc.
"Nếu như quần áo là của cháu, vậy thì quyền sở hữu là của cháu, cháu muốn xử lý như thế nào cũng được"
"Xoet....
Tô Vi Vi nắm lấy vạt áo của cậu bé, con dao điêu khắc trong tay nhanh chóng chuẩn xác tàn nhẫn cắt xuống, rạch ra một đường rất dài.