Chương 282 - Quá Vô Sỉ
Chương 282 - Quá Vô SỉChương 282 - Quá Vô Sỉ
Tô Vi Vi an ủi Tiểu Huyên Huyên một lúc lâu, hỏi đi hỏi lại nhiều lân, mới xác nhận rằng, Tiểu Huyên Huyên không có vấn đề gì.
Chỉ là bị đụng quá mức đột ngột, lại đột nhiên té ngã trên mặt đất, đụng đau mông nhỏ.
Cộng thêm lần đầu tiên em ấy cảm nhận được cảm giác bị đụng bay ra ngoài, Tiểu Huyên Huyên trong khoảng thời gian ngắn có chút không chịu được, trong lòng hoảng sợ, không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Được Tô Vi Vi ôm vào trong lòng nhẹ nhàng an ủi, tiểu Huyền Hiên cuối cùng mới dần dần thả lỏng, nước mắt cũng dân dần ngừng rơi, ngược lại có chút ngượng ngùng.
Ôi trời ơi, em ấy sao lại khóc ở trong lòng chị gái chứ?
Nước mắt đều dính vào quần áo của chị Vi Vi cả rồi.
Chắc không phải cần em ấy bồi thường chứ?
Em ấy chỉ là tiểu tiên nữ nghèo khổ mà thôi.
Tiểu Huyên Huyên lặng lẽ thoát khỏi vòng tay của Tô Vi Vi, cố gắng hết sức tránh xa hiện trường vụ án.
Chỉ cân không tìm được chứng cứ, vậy thì không phải do em làm nha -
Tô Vi Vi đỡ trán.
Dở khóc dở cười.
Nhưng mà tiểu đậu đinh có thể lại bắt đầu chơi chiêu, thì chứng tỏ rằng thực sự không có vấn đề gì rồi.
Nhưng Tô Vi Vi vẫn có chút không yên tâm, chuẩn bị vào nhà vệ sinh xem thử tiểu đậu đỉnh có phải thật sự đã té bị thương rồi hay không, nếu có vấn đề thì phải lập tức đến bệnh viện...
Vừa định bế Tiểu Huyên Huyên lên, Tô Vi Vi đột nhiên nghe thấy giọng nói tức giận của chị gái Tô Mạn Mạn từ bên cạnh vọng đến.
"Dì không được đi!"
Tô Mạn Mạn là người dịu dàng như vậy, lần này lại nổi nóng rồi.
"Con dì đụng trúng em gái cháu, bắt buộc phải xin lỗi!"
Lần trước, ở cửa khu dân cư, cô không thể làm gì được cả, chỉ có thể nhìn Vi Vi bảo vệ chính mình.
Tô Mạn Mạn sau khi về nhà đã tự kiểm điểm rất lâu.
Tại sao cô không có dũng khí đứng ra phản bác lại thím ba Tô?
Nói đến cùng thì đó là vấn đề của cô.
Bây giờ, em gái út Huyên Huyên lại bị người ta bắt nạt, lần này Tô Mạn Mạn tuyệt đối sẽ không trốn ở sau lưng Vi Vi nữa.
Cô mới là chị, cô phải bảo vệ hai người em gái.
“Cháu gái à, cháu đừng có gây chuyện.'
Vị phu nhân trang điểm tỉnh tế cau mày, biểu cảm chán ghét thoáng qua trên khuôn mặt.
"Rõ ràng là em gái cô đụng trúng Tiểu Bảo nhà bọn tôi, Tiểu Bảo, con có bị gì không? Để mẹ nhìn thử xem, nếu con có chuyện gì thì mẹ biết phải làm sao đây?"
Đứa bé tên Tiểu Bảo chính là cái bóng giống như quả đạn pháo vừa nãy lao ra đụng trúng tiểu Huyên Huyên.
Thoạt nhìn cậu bé tâm năm sáu tuổi.
Giờ phút này, nghe thấy lời nói của mẹ, ngay lập tức trong lòng nắm chắc.
"0a, mẹ ơi, con bé kia đụng phải con, đụng khiến người con đau quá đi, nó chính là cố ý, cố ý đụng con, con muốn đánh nó, đánh chết nó!"
Tạch!
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Tô Vi Vi, lập tức bùng lên.
Đây là ai chứ?
Dáng vẻ cao cao tại thượng bày ra đủ đầy, nhưng lại làm ra cái loại chuyện trả đũa này?
Tô Mạn Mạn cũng bị chọc tức không nhẹ.
"Gạt người, rõ ràng là em đụng trúng em gái chị! Em... Em còn dám đánh em gái chị sao?”
Tô Mạn Mạn chưa từng gặp qua loại người mặt dày vô sỉ như thế.
"Tiểu Bảo nhà bọn tôi đang đi đứng đàng hoàng, nếu không phải em gái cô nhào đến, sao lại đụng trúng chứ, cô xem..."
Vị phu nhân trang điểm tinh xảo ngồi xổm xuống, nâng tay của Tiểu Bảo lên. Lúc vừa nãy, Huyên Huyên là mông đập xuống đất, còn Tiểu Bảo lại là cả người quỳ trên mặt đất, bàn tay nhỏ đụng vào đồ trang trí ở bên cạnh, bị quệt xước một vết đỏ trên mu bàn tay, cổ tay áo cũng bị quệt rách rồi.
"Cô nhìn Tiểu Bảo nhà bọn tôi xem, đã bị thương rồi! Nếu không phải vì em gái của mấy cô, Tiểu Bảo của bọn tôi sao có thể bị thương chứ? Còn có quần áo, đó chính là mẫu mới nhất của năm nay, bồi thường, bắt buộc phải bồi thường!"
Tô Mạn Mạn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, duỗi tay run rẩy chỉ vào đối phương.
"Dì, dì sao có thể vô sỉ như vậy chứ!"
Đổi trắng thay đen, già mồm át lẽ phải!
Quá... Quá vô sỉ.