Chương 293 - Cũng Muốn Cuộc Sống Tốt Hơn
Chương 293 - Cũng Muốn Cuộc Sống Tốt HơnChương 293 - Cũng Muốn Cuộc Sống Tốt Hơn
"Đi, đương nhiên muốn đi!"
Mợ ba Từ Thục Cầm nghe được tin tức liền vỗ lên vai cậu ba Chu.
"Ông ngốc à, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên tôi muốn đi!"
Có trời mới biết mợ ba đã chờ đợi cơ hội này bao lâu rồi.
Nhìn đi anh cả chị dâu cả, đến Hàng Châu, mở tiệm cơm nhỏ, bây giờ còn bắt đầu kinh doanh thịt kho, bận đến nỗi tết cũng không về được.
Nhìn đi anh hai, đến Hàng Châu, bắt đầu trang trí cho các công ty lớn quốc tế, còn đến Thượng Hải.
Là Thượng Hải đó...
Người nhà họ Chu của ông, đi Hàng Châu là không trở về, nhưng mà...
Trong thôn có phải chỗ tốt gì đâu?
Ở Hàng Châu không trở về không lẽ không tốt sao?
Dù sao mợ ba cũng muốn đến Hàng Châu ở nhà lớn, kiếm thật nhiều tiền.
"Không thể đợi được, đi ngay thôi!"
Không để ý cậu ba Chu còn đang hoang mang, mợ ba lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mợ ba đã hạ quyết tâm, không cần quan tâm chai lọ vại bình trong nhà, nhưng những thứ có giá trị, còn có quần áo, đặc biệt là quân áo mùa xuân, đều phải đem đi, còn có những đồ thường dùng trong nhà cũng mang đi.
Rất nhanh, bà ấy đã thu gom được vài túi lớn, khiến cậu ba Chu, còn có Chu Hướng Bắc mới đi chơi ở ngoài đường về nhìn thấy đều sửng sốt.
Vợ ông/ mẹ anh ấy, chuẩn bị nhanh quá, nhiêu quá.
'Vợ ơi, bà đây là...
"Chúng ta đi lần này, chắc hẳn tạm thời không về được, chắc chắn phải thu gom hết những thứ này, nếu không tới Hàng Châu rồi trong tay cũng không có đồ gì."
Mợ ba hài lòng nhìn thành quả của mình.
"May là tôi đã chuẩn bị từ sớm, đã thu dọn một ít đồ đạc, còn lập ra danh sách, nếu không đúng là rất dễ quên cái gì đó." Mợ ba hơi tán thưởng sự nhanh trí của mình.
Tôi đúng là thông minh.
Chu Tử Hào đỡ trán.
Vợ ơi, chuyện này bà cũng đã lên kế hoạch từ lâu rồi đúng không.
Vậy là đã có kế hoạch đến Hàng Châu từ lâu rồi sao?
"Tôi cũng đang nghĩ tới, chờ đến tết Nguyên Đán em gái ông trở về mới nói với bà ấy, nhờ bà ấy tìm việc cho chúng ta làm ở Hàng Châu, hai chúng ta không ngại khổ không ngại cực, tới Hàng Châu rồi có em gái ông chỉ dẫn, làm gì không kiếm được tiền chứ? Không ngờ là, không đợi tôi nói ra, em gái ông đã chủ động kêu ông đến Hàng Châu, con bé Kim Diệp này, không uổng phí năm đó các anh em ông yêu thương bà ấy như vậy.'
"Này... Kim Diệp chỉ kêu chúng ta đến ăn tết, ở Hàng Châu gì chứ, người ta căn bản chưa mở miệng, bà không nên làm phiền Kim Diệp, Kim Diệp ở Hàng Châu vất vả lắm mới có được cuộc sống ổn hơn một chút, nếu chúng ta nhờ bà ấy tìm việc gì đó cho con trai, tôi, tôi...
Cậu ba Chu giơ tay, muốn tăng khí thế, nhưng mà...
"Ông, ông muốn như thế nào đây? Ông ba Chu, ông còn dám đánh tôi?"
Cậu ba Chu:... Tôi không dám.
Mợ ba tức giận nhìn cậu ba Chu.
"Tôi là loại người sẽ làm phiền Kim Diệp sao? Tôi cũng không muốn như vậy, chúng ta có tay có chân về già còn định nhờ em gái ông nuôi dưỡng sao? Tôi còn nghĩ chúng ta phải ở trong thôn cả đời, ra ngoài cũng không biết làm gì, nhưng em gái ông ở Hàng Châu lâu như vậy, hơn nữa cuộc sống lại tốt như vậy, chắc chắn có mắt nhìn, chúng ta chỉ tìm người tinh mắt giúp chỉ dẫn cho chúng ta, còn lại chúng ta tự mình làm!"
Nói đến đây, mợ ba liếc nhìn Chu Hướng Bắc bên cạnh.
"Hướng Bắc nhà chúng ta năm nay 15 tuổi, đến lúc lên cấp ba rồi, không phải nghe nói nên giáo dục ở Hàng Châu vốn tốt sao, đến lúc đó để Hướng Bắc học ở Hàng Châu, chắc chắn tốt hơn ở huyện, đến lúc đó Hướng Bắc thi vào trường đại học tốt, chẳng lẽ ông không vui sao?"
Đương nhiên vui vẻ.
Cậu ba Chu không có chí lớn gì, chỉ mong vợ con chăn ấm nệm êm, vợ xinh đẹp vui vẻ, con trai mỗi ngày khỏe mạnh có chí tiến thủ, ông ấy đã mãn nguyện rồi.