Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 307 - Chương 307 - Cọ Cơm

Chương 307 - Cọ Cơm Chương 307 - Cọ CơmChương 307 - Cọ Cơm

Thịnh Tâm Cảnh hồn nhiên không biết anh trai nhà mình đã mặc định anh ta bị người ta lừa.

Cắt điện thoại, liền lăn vài vòng trên sô pha, đột nhiên nghĩ đến gì đó, Thịnh Tâm Cảnh liền lấy chìa khóa, đi sang biệt thự bên cạnh.

Lúc trước anh ta ở đây, vì yên tĩnh, đã mua liên mấy căn biệt thự sát nhau, chính mình ở một căn, còn lại đều bỏ trống.

Hiện giờ vừa lúc chọn ra một cái tặng bà ngoại Chu.

Đến lúc đó bà ngoại Chu ở ngay bên cạnh, còn không tiện cho anh ta sang cọ ăn cọ uống sao?

Nghĩ đến tương lai có mỹ vị bầu bạn, tâm trạng anh ta lập tức tốt vô cùng.

Vừa mới qua cơm trưa được một lát, sao lại có chút đói rồi?

Hay là tạt qua Tô gia một lát xin bữa cơm chiều nhỉ)...

Mấy ngày kế tiếp.

Cơ hồ mỗi ngày đều thấy bóng dáng Thịnh Tâm Cảnh ở Tô gia.

Gia hỏa này cọ cơm cọ đến nghiện rồi, một ngày ba bữa chẳng bỏ sót một bữa nào.

Chỉ kém chút nữa là định cư luôn nơi này.

Thậm chí đêm giao thừa, anh ta còn đến Tô gia từ sáng sớm, tham dự hoạt động nhận tiên mừng tuổi của đám trẻ con trong nhà.

"Vi Vi, thằng nhóc này rốt cuộc là ai?"

Chu Hướng Bắc thò lại gần Tô Vi Vi hỏi nhỏ.

Tự nhiên lòi đâu ra một Thịnh Tâm Cảnh, thu hút hết sự chú ý của bà ngoại Chu.

Danh hiệu cháu trai nhỏ được bà ngoại yêu thương nhất của anh bị người ta đoạt đi rồi.

Nếu là Tô Vi Vi đoạt anh còn phục, nhưng như thế nào đến một người ngoài anh cũng không so nổi?

Đặc biệt là hôm trước trong nhà ăn cá, bà ngoại toàn gắp cho thằng nhóc đó.

Dĩ vãng đều là đãi ngộ riêng của anh mà?

Tô Vi Vi thương hại nhìn Chu Hướng Bắc. Anh họ Hướng Bắc, từng này tuổi rồi còn để người lớn trong nhà gắp cá cho thực ra cũng không tốt lắm đâu...

Em không đành lòng nói sự thật cho anh biết.

"Anh ta hả, anh cứ coi như là phú nhị đại đến ăn chực nhà mình đi, hôm nay đến đây, biết đâu ngày mai đã phải quay về rồi.

"Ra là như vậy.'

Tô Vi Vi nói thế, Chu Hướng Bắc lập tức thấy an tâm.

Vi Vi nhà bọn họ trước nay chưa từng ăn thiệt đâu.

Dù sao chỉ cần là người Vi Vi đánh dấu, hoặc sẽ thành tiểu đệ của cô, hoặc sẽ bị cô đánh bay.

Chỗ tốt đều là Vi Vi hưởng.

Đừng nhìn tên nhóc đó tiêu dao như vậy, chắc chắn sẽ không còn vui vẻ thêm mấy ngày đâu.

Chu Hướng Bắc không chú ý đến Thịnh Tâm Cảnh lắc lư nữa, ngược lại vỗ võ túi tiên nhỏ.

"Vi Vi, anh họ dẫn em đi đốt pháo nhé."

Ăn tết, sao có thể bỏ qua trò đốt pháo chứ.

Chẳng qua, đốt pháo của Chu Hướng Bắc, chỉ đơn giản là loại pháo rẻ tiền thả xuống đất sẽ phát ra tiếng nổ.

Nhất là lúc có con gái nhà ai đi qua, thời điểm thả pháo xuống nổ ra tiếng dọa cho người ta giật mình, thật sự sướng vô cùng.

Thời điểm trước kia ở trong thôn Chu Hướng Bắc đã làm không ít lần.

Tô Vi Vi nhẹ lắc đầu.

Cô sẽ không đi đâu.

Cô chính là cô gái nhỏ yếu đuối không thể tự gánh vác, sao có thể chơi cái loại chuyện dọa người này được?

"Quăng pháo gì đó quá trẻ con, em dẫn anh đi mua pháo hoa, loại pháo này thả ra âm thanh không những lớn, còn có thể bay lên trời, so với pháo nổ vui hơn nhiều. Hơn nữa nếu như anh muốn, loại đồ vật này còn có thể trở thành vũ khí, nhưng em sẽ không nhận là em nói cho anh biết cái này đâu."

Chu Hướng Bắc... Đột nhiên Có cảm giác, Vi Vi so với anh còn tàn nhẫn hơn?
Bình Luận (0)
Comment