Chương 308 - Cậu Út Chu Tử Kiệt
Chương 308 - Cậu Út Chu Tử KiệtChương 308 - Cậu Út Chu Tử Kiệt
Ăn tết, ngoại trừ quần áo mới, đồ ăn ngon thì tất nhiên không thể thiếu các loại pháo hoa và pháo.
Tô Vi Vi đề xuất đi mua pháo hoa, bốn anh họ Đông Nam Tây Bắc lập tức đồng ý.
Thậm chí Chu Hướng Tây còn trực tiếp khởi động xe, muốn đưa mọi người đến chợ tết lớn nhất mua.
5 anh em, chen nhau lên xe, đến chợ bán đồ tết.
Năm trước đi chợ trở vê chỉ một chiếc xe, mà bây giờ lúc trở về... Lại trở thành hai chiếc.
Còn thuê một chiếc xe, để đưa anh họ Hướng Đông Hướng Nam mang theo pháo hoa và những thứ mà Tô Vi Vi mua về chơi.
Pháo hoa đã mua về hết, không chơi một chút thì sao có thể gọi là ăn tết chứ?
Tô Vi Vi đưa tay lấy cây tiên nữ phù hợp với khí chất của mình nhất, chậm rãi chơi với những bông pháo hoa.
"Vi Vi, em đây là quá nghệ thuật, không thú vị.'
Chu Hướng Bắc đoạt cây tiên nữ trong tay của Tô Vi Vi, trực tiếp nhét vào tay cô một con khi trời, sau đó không nói hai lời bật lửa.
"Vèo!"
Khỉ trời trực tiếp bay lên.
Ưm, mạnh mẽ bay thẳng lên.
Tô Vi Vi:...
Đây... Đây không phải từ khỉ trời biến thành siêu cấp vũ khí sao?
May mắn đăng trước không có ai.
Nhưng mà...
"PhịchI
"Quỷ nhỏ nào đây?"
Đẳng xa truyền tới một âm thanh dữ dội, còn có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Tô Vi Vi biến sắc, nhanh chóng nhét xác con khỉ trời trong tay vào tay Chu Hướng Bắc. Giọng này có hơi quen tai.
Dự cảm không tốt lắm.
Đưa nguồn gốc của phiền phức ra ngoài trước.
Ngay sau khi Tô Vi Vi làm xong những chuyện này.
Một bóng dáng quen thuộc bước tới.
Người đến là một người đàn ông thoạt nhìn hơn 30 tuổi, cầm trong tay túi lớn túi nhỏ, trông đẹp trai phong độ, nhưng đi lại có hơi khập khiễng.
Chu Tử Kiệt.
Cậu út của Tô Vi Vi.
Bốn anh em anh hùng hào kiệt nhà họ Chu, cuối cùng cũng tụ họp.
“Cậu út.
Tô Vi Vi cười ngọt ngào nhào tới.
Trên mặt Chu Tử Kiệt vốn đang giận dữ, nhưng nhìn thấy Vi Vi nhỏ xinh đẹp nhà mình, trên mặt lập tức nở nụ cười.
"Cậu út, rốt cuộc cậu đã trở về."
Nhìn thấy trên tay Chu Tử Kiệt cầm túi lớn túi nhỏ, Tô Vi Vi lập tức gọi vê phía sau.
"Anh họ Hướng Đông Hướng Tây Hướng Nam Hướng Bắc, mau đến lấy đồ giúp cậu út.'
Ánh mắt Chu Tử Kiệt nhanh chóng tìm được xác con khỉ trời trong tay của Chu Hướng Bắc.
"Thằng nhóc giỏi lắm, hóa ra là cháu!"
Hơn nửa năm không gặp mặt, cuối cùng cũng gặp được, lại dùng thứ này chào hỏi cậu út cháu sao?
Cháu có biết, nếu lệch vị trí một chút, cháu sẽ không có mợ tương lai không?
Chu Hướng Bắc:... Cháu sao?
Cháu thực sự vô tội.
Không phải cháu, cháu không có, đừng nói bừal
"Cậu út, chúng ta không tức giận với anh ấy nữa, đi, chúng ta đi vào trong rồi nói, bà ngoại ông ngoại đều rất nhớ cậu, sao hôm nay cậu mới trở về?"
Tô Vi Vi ôm lấy cánh tay Chu Tử Kiệt, đưa ông ấy vào nhà. Còn con khỉ trời, rốt cuộc là ai bắn, chuyện nhỏ này không cần biết rõ.
"Đúng lúc trong tay cậu có nhiều hàng, muốn nhân dịp cuối năm bán, nên vẫn luôn trì hoãn đến giờ, may mà cậu ra tay nhanh, nếu không đã không kịp ăn tết. Nhưng mà làm xong công việc kinh doanh này, cũng xem như cậu hoàn toàn nhẹ người, sau này có thể ở nhà nhiều để giúp đỡ mọi người."
Chu Tử Kiệt là con trai có được khi bà ngoại Chu và ông cụ Chu đã già.
Hai vợ chồng mong kiệt' cuối cùng trong 'anh hùng hào kiệt' lâu như vậy, nhỏ hơn mẹ Tô khoảng 7 tuổi, năm nay mới vừa 30 tuổi.
Cậu út Chu Tử Kiệt có thể nói là người linh hoạt nhất trong bốn anh em, đầu những năm 90 đã đi nơi khác kiếm sống, sau này khởi nghiệp kinh doanh, chủ yếu là vận chuyển hàng hóa từ phía nam ra phía bắc, kiếm tiền chênh lệch.
Nhưng ở thời đại này đã thật sự kiếm được tiền.
Thời điểm kinh doanh tốt nhất, thậm chí cậu út đã xây dựng được tên tuổi lớn trong ngành kinh doanh.