Chương 313 - Trái Tim Ở Đâu Nhà Ở Đó
Chương 313 - Trái Tim Ở Đâu Nhà Ở ĐóChương 313 - Trái Tim Ở Đâu Nhà Ở Đó
Hôm qua cô còn nói chuyện điện thoại với Cố Dung Thời, hôm nay Cố Dung Thời đã trở lại rồi.
Hoàn toàn không hề có dấu hiệu nào cả.
“Tôi hôm nay vừa mới quay lại.'
Sắc mặt của Cố Dung Thời không dễ nhìn.
Vốn muốn cho Tô Vi Vi một bất ngờ.
Không nghĩ đến người bất ngờ lại là anh.
Cố Dung Thời nhìn Chu Hướng Bắc đang còn ngơ ngác với vẻ mặt không thân thiện.
Thoạt nhìn tuổi tác không lớn, cũng tâm tuổi anh.
Lớn lên... Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thoạt nhìn thật sự có hơi đẹp trai, mày rậm mắt to hẳn là tướng mạo mà người lớn tuổi rất thích.
Chỉ là vẻ mặt của anh ấy có vẻ hơi ngốc nghếch, có vẻ không được thông minh cho lắm.
Hơn nữa có thể vào nhà Tô Vi Vi, lại được người nhà an tâm như vậy để hai người ở cùng nhau, đoán chừng nhất định phải có quan hệ gì đó với nhà Tô Vi Vĩ.
Vậy thì càng đáng để cảnh giác rồi.
Chẳng lẽ là hàng xóm tầng dưới?
Hình như nghĩ đến sự tồn tại của Bùi Cẩn, sắc mặt của Cố Dung Thời càng xấu hơn.
Tầng trên tâng dưới, những người hàng xóm này, chính là phiên toái.
Mấu chết là thăng nhóc này còn dám động tay động chân với Tô Vi Vi.
Chu Hướng Bắc:... Các người có tin là giờ phút này tôi sắp khóc rồi hay không?
Thành phố quá đáng sợ, tôi phải vê nông thôn.
"Thật ngại quá, tôi vừa mới trở lại muốn đem quà đến thăm em, không biết em có bạn ở đây, có hơi lỗ mãng rồi. Vi Vi, có muốn giới thiệu với tôi hay không, vị này là ai?"
"Ồ, vị này là..."
Tô Vi Vi vẫn có chút chưa bình tĩnh lại sau sự xuất hiện đột ngột của Cố Dung Thời, sửng sốt một lúc mới nói.
"Đây là con trai của cậu ba em, anh họ em, Chu Hướng Bắc." Cố Dung Thời:...
Là anh họ à, vậy thì không có việc gì.
Vẻ mặt lạnh lùng ban đầu lập tức trở nên ấm áp.
"Chào anh họ Hướng Bắc, em là hàng xóm của Vi Vi, cũng là bạn thân của em ấy, Cố Dung Thời.
Chu Hướng Bắc....
Giờ phút này tôi nên dùng loại biểu tình nào để đáp lại đây.
Tôi thật là hoảng...
Người thành phố đều dễ đổi mặt như vậy sao?
“Chào... Chào cậu?"
Cố Dung Thời vẫn là vẻ mặt ấm áp tươi cười như cũ.
"Tôi lúc nãy còn tưởng là có người làm hại Tô Vi Vi, theo bản năng liền hành động, dọa anh họ sợ rồi à? Như vậy..."
Cố Dung Thời xoay người, lục lọi trong chiếc túi lớn mà anh mang đến, tìm thấy thứ gì đó và đưa nó cho Chu Hướng Bắc.
"Xem như đây là món quà nhỏ mà tôi xin lỗi anh họ nhé, hy vọng anh họ Hướng Bắc có thể nhận lấy."
Chuyện này...
Lần đầu tiên gặp mặt thế nhưng vẫn có quà để nhận?
Vậy thì ngại quá?
Chu Hướng Bắc sảng khoái tiếp nhận món đồ mà Cố Dung Thời đưa đến.
Nhưng khi nhìn thấy món đồ đó, nụ cười trên khuôn mặt anh ấy lập tức đông cứng lại.
Á tiếng Anh ngữ pháp xem cuốn này là đủ rồi bách khoa toàn tập
Chu Hướng Bắc... Z ( - ;)
Thôi được rồi, một cuốn sách dày như vậy thực sự tốn kém.
"Anh họ, anh cứ tiếp tục giải đề trước đi, lát nữa em kiểm tra bài tập của anh."
Tô Vi Vi nhanh chóng ném Chu Hướng Bắc sang một bên, để anh ấy tự sinh tự diệt, tự giải đê của mình đi.
Còn cô ấy thì lại lôi kéo Cố Dung Thời nói chuyện. Nói thật thì, cô đã hơi quen với việc Cố Dung Thời thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh mình, thời gian dài như vậy không gặp, vẫn thật sự có chút không được tự nhiên.
"Lần này anh về nhà ăn Tết sao lại trở lại sớm như vậy? Em còn tưởng anh sẽ ở lại Bắc Kinh thêm một đoạn thời gian chứ."
"Ở nhà ăn Tết cũng không có gì vui cả, trong nhà có quá nhiều người qua lại, ngược lại không tự do bằng ở đây."
Ý cười hiện lên trong đôi mắt của Cố Dung Thời, chỉ có hình ảnh phản chiếu của Tô Vi Vi trong đôi mắt phượng xinh đẹp của anh.
"Hơn nữa, sống ở chỗ này lâu rồi, cảm giác nơi này mới là nhà của tôi."
Trái tim ở đâu nhà ở đó.