Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318 - Đi Dạo

Chương 318 - Đi Dạo Chương 318 - Đi DạoChương 318 - Đi Dạo

Hai chị em cô bé lưu lạc lại lưu lạc, rồi lại lưu lạc tới trước một cửa hàng trà lâu có rất nhiều đồ ăn ngon.

Đúng vậy, đối với Tiểu Huyên Huyên mà nói nơi này vừa nhìn đã biết bên trong có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon.

Cô bé còn nhớ rõ, lúc trước chị Vi Vi đã đưa cô bé tới đây một lân, bánh ngọt trong này thật sự quá...quá...quá là ngon.

"Chị hai, em lại mệt rồi ạ."

Tiểu Huyên Huyên đã dần dần tìm ra quy luật, nếu cô bé kêu mệt chị hai sẽ dẫn cô bé đi nghỉ ngơi một lát, còn sẽ mua đồ ăn ngon cho cô bé.

Tuy rằng...Phần lớn đều sẽ vào bụng chị hai, nhưng, nhưng cô bé cũng sẽ được chia không ít.

Như vậy Tiểu Huyên Huyên đã rất thỏa mãn.

Đương nhiên tần suất mệt mỏi cũng không thể quá cao.

Ví dụ như trước đó cô bé vừa mới ăn xong một cửa hàng vừa đi được hai bước thấy một cửa hàng bánh kem lại kêu mệt. Chị hai chẳng những không dắt cô bé vào ăn còn phạt cô bé phải nhảy ếch.

Hu hu hu, Huyên Huyên Huyên cũng rất thảm.

Nhưng mà, hiện tại cách thời gian ăn lần trước cũng đã được một lúc lâu rồi mà nhỉ, hẳn là lại có thể mmệt' tiếp đúng không?

"Lại mệt rồi?"

Tô Vi Vi cười như không cười nhìn tiểu đậu đinh.

Hảẳn là lại thèm tiếp rồi mới đúng.

Nhưng mà hôm nay tiểu đậu định cũng đã đi bộ được rất xa rồi với lại biểu hiện của cô bé cũng rất không tồi, không quậy cũng không làm loạn, rất ngoan ngoãn nghe lời.

Vậy khen thưởng cho cô bé một phần bánh ngọt cũng được.

Quan trọng là...cô cũng đói bụng rồi.

Lại nói, lượng vận động trong hôm nay cũng nhiều như vậy chắc hẳn cô sẽ không béo lên đâu nhỉ?

Tô Vi Vi có hơi tự mẫn. Cô nói rôi mà, tiểu tiên nữ chưa bao giờ sợ béo!

Chỉ cần vận động đủ nhiều thì có ăn nhiều đến đâu cũng sẽ không béo.

"Đi, chị hai đưa em vào trong nghỉ ngơi một lát."

Tô Vi Vi dắt tay béo của Tiểu Huyên Huyên vào trà lâu.

Gọi một bình trà hoa quả mà trẻ con cũng có thể uống, lại gọi thêm một phần bánh ngọt nổi danh của nơi này.

Đào hoa tô, bánh trà Long Tỉnh, bánh trứng nướng, bánh hoa quế, bánh bát trân, bánh trứng cuộn nguyên vị kiểu cũ,...

Tô Vi Vi cũng ăn tới ngừng không được.

Tiểu Huyên Huyên trơ mắt nhìn số lượng bánh trong dĩa không ngừng giảm xuống, cô bé lập tức sốt ruột.

“Chị hai, chị ăn chậm một chút!”

Tuy miệng thì nói như vậy nhưng tốc độ ăn của cô bé một chút cũng không chậm lại. Khuôn mặt trẻ con phình phình hệt như một chú hamster tham ăn, một tay câm một khối bánh bát trân mà gặm tay khác cũng muốn vươn ra lấy một khối đào hoa tô.

"Tiểu Huyên Huyên, hôm nay em chỉ có thể ăn thêm ba miếng bánh nữa thôi, ăn bánh bát trân, đào hoa tô rồi vậy thì em cũng chỉ có thể lấy thêm một miếng bánh nữa. Số bánh còn lại em không được phép ăn."

"Vì sao ạ?"

Đôi mắt Tiểu Huyên Huyên trừng lớn như chuông đồng.

Cô bé không phục!

Cô bé muốn tạo phản!

Cô bé muốn nhân danh bị bóc lột để khởi nghĩa!

"Bởi vì bụng em nhỏ, càng quan trọng là...bởi vì em không có tiên nha. Bánh này đều do chị mua, cho nên chị cho phép thì em mới có thể ăn còn không cho thì em chỉ có thể nhìn."

Ai có tiền chính người đó chính là đại gia nhaI

Tiểu Huyên Huyên:...

Cô bé muốn tự bế.

Cô bé là một người nghèo. Cô bé không xứng được ăn ngon.

Tiểu Huyên Huyên lập tức thả chậm tốc độ ăn lại.

Nếu cô bé chỉ có ba miếng bánh vậy nhất định phải quý trọng.

Còn một miếng cuối cùng sẽ ăn gì à?

Tiểu Huyên Huyên nhìn một vòng cuối cùng dừng ở miếng bánh hoa quế thoạt nhìn nhỏ hơn bánh trứng nướng một tí xíu nhanh chóng đưa ra phán đoán, quyết đoán duỗi tay lấy bánh trứng nướng.

Dù chỉ có ba miếng bánh ngọt thì cũng phải ăn cho thật tốt.

Tiểu Huyên Huyên thập phần quý trọng mà đặt ba miếng bánh ngọt nên chiếc đĩa trước mặt. Sau đó miệng nhỏ chậm rì rì ăn từng miếng một.

Cô bé muốn nhấm nháp ra toàn bộ tinh hoa của mấy miếng bánh này.

Tô Vi Vi buôn cười nhìn nhất cử nhất động của Tiểu Huyên Huyên, không nói cho cô bé biết phần lớn bánh ở đây là chuẩn bị để đóng gói mang về nhà ăn dần.
Bình Luận (0)
Comment