Chương 317 - Ăn Sáng
Chương 317 - Ăn SángChương 317 - Ăn Sáng
"Bà chủ à, cháu biết tào phớ của bác nổi danh ở nơi này của chúng ta, là giá cả vừa phải phân lượng lại mười phần. Nhưng em gái cháu vẫn còn nhỏ quá với lại em gái cháu cũng đã ăn sáng rồi nên cháu không dám cho con bé ăn thêm quá nhiều. Vậy nên làm phiền bác làm một chén ít ít cho con bé ăn đỡ thèm là được, cháu vẫn sẽ dựa theo giá một chén lớn mà trả tiền cho bác."
"Được, cháu đã nói như vậy bác sẽ làm một chén nhỏ cho cháu."
Bà chủ cười ha hả đi chuẩn bị đồ ăn, sau đó rất nhanh đã mang ra một chén tào phớ nhỏ còn có thêm một trái trứng luộc nước trà.
"Cô gái nhỏ, bác cũng sẽ không chiếm tiện nghi của cháu. Trứng luộc nước trà này là bác tặng cho cháu, cho em gái cháu ăn trứng gà này cũng rất có dinh dưỡng."
Bà ấy nói xong, bỏ đồ ăn xuống rồi rời đi.
Quả nhiên, người trong niên đại này vẫn rất thuần phác.
Tô Vi Vi nói cảm ơn bà ấy sau đó bê chén tào phớ nhỏ kia đặt xuống trước mặt Tiểu Huyên Huyên.
"Đây, em nếm thử đi. Chị hai đối với em cũng rất tốt đúng không?”
Tiểu Huyên Huyên:...Đừng cho là em không nghe thấy, chị đổi chén tào phớ lớn của em thành tào phớ nhỏ rồi nhé.
Nhưng...
Có ăn là tốt rồi.
Tiểu Huyên Huyên rất dễ dàng thỏa mãn.
"Chị hai, chị là tốt nhất ( 3^3^) 2 r-'
Một nụ hôn gió đổi được một chén tào phớ, Tiểu Huyên Huyên một chút cũng không chịu thiệt mà còn kiếm lớn nha.
Hự hự ăn hết tào phớ trong chén trước mặt Tiểu Huyên Huyên còn hưởng thụ sự phục vụ của Tô Vi Vi mà ăn luôn cả trái trứng luộc nước trà được tặng kia. Ăn xong, cô bé vuốt cái bụng đang phình phình của mình, cuối cùng cũng có cảm giác ăn không vô nữa.
Tô Vi Vi giúp Tiểu Huyên Huyên lau khô tay và miệng nhỏ, sau đó lại giúp cô bé mặc tốt áo khoác và mũ rồi mới kéo tay cô bé rời khỏi cửa hàng đồ ăn sáng.
Nói là ăn sáng nhưng thật ra hiện tại cũng đã chín giờ hơn rồi. Ánh mặt trời ấm áp chiếu nên người thật là thoải mái.
"Tiểu Huyên Huyên, em có nghĩ đến việc sẽ mở rộng lãnh địa hoạt động không?”
Tô Vi Vi biết trước nay ông ngoại Chu chỉ mang theo Tiểu Huyên Huyên đi dạo ở phụ cận tiểu khu mà thôi, rốt cuộc Tiểu Huyên Huyên vẫn còn người nhỏ chân ngắn.
Nhưng...
Sang năm, tiểu Huyên Huyên hai tuổi sẽ biến thành tiểu Huyên Huyên ba tuổi rồi.
Huyên Huyên à. em cũng nên trưởng thành thôi.
"Lãnh địa...lớn hơn nữa?”
Tiểu Huyên Huyên chớp chớp hai mắt to của cô bé, lãnh địa là cái gì?
Là địa phương mây trắng lượn lờ giống trong tivi sao?
Nếu đúng là như vậy...
"Huyên Huyên muốn ạ!"
Tiểu tiên nữ hình như đều sẽ ở địa phương có mây trắng lượn lờ.
Trong khoảng thời gian này Tiểu Huyên Huyên vẫn luôn coi Tây Du Ký, trong ký ức cô bé vẫn khắc sâu hình ảnh của tiên cung.
Có một lần Tô Vi Vi còn bắt quả tang cô bé khoác rèm cửa sổ băng lụa trắng mới mua trong nhà, ở trong phòng khách uốn éo vặn vẹo thân thể bụ bẫm của mình bắt chước theo Thường Nga tiên tử đang múa trên tivi.
Biểu tình kia phải nói là si mê.
Dáng múa kia phải nói là động lòng người.
Tô Vi Vi đã nhanh chóng chụp hình lại.
Tiểu Huyên Huyên à, album về lịch sử đen của em phải nói là càng ngày càng dày rồi...
Hai chị em cô tay trong tay, cũng không cố ý đi đến một chỗ nào mà chỉ không có mục đích tùy ý đi dạo khắp nơi.
Đi được một lúc, Tiểu Huyên Huyên đã đi mệt nên Tô Vi Vi dẫn theo cô bé tìm một tiệm bánh ngọt bên đường, vào trong nghỉ ngơi ăn uống chút gì đó một lát.
Nghỉ ngơi đủ rồi, hai chị em lại chuẩn bị một lần nữa khởi hành, tiếp tục hành trình lưu lạc không mục đích.
Đúng vậy, không sai, chính là lưu lạc! Chính là hai chữ này.
Cảm giác của Tiểu Huyên lúc này...
Cô bé rất yêu thích loại ngày tháng lưu lạc như này ( v) Đừng hỏi cô bé từ đâu tới, quê hương của cô bé ở rất xa. Tại sao lại lưu lạc, lưu lạc đến phương xa, lưu lạc - -
Từ nay về sau cô bé sẽ không còn là Tiểu Huyên Huyên. Cô bé là tiểu phiêu phiêu - -